- Sáng tác mới
Có một ngày em đã yêu anh Ta mỏi mắt chờ nhau phố vắng Trưa công viên bồn chồn cái nắng Mưa bất ngờ...ta được... nép vào nhau... Một con tem chở thương nhớ hai đầu Thương trò nghèo cõng hai lần con dấu...
Bó hoa gửi xuống cửu tuyền... Bao nhiêu thương nhớ mẹ hiền...gửi theo... Năm một Ngày Mẹ đâu nhiều. Nhớ thương kể xiết bao nhiêu cho vừa....
Con đang ở nhà lầu Có máy lạnh, tivi màu, Xe Ước mơ* đời chót. Xót xa… thương mẹ mỗi chiều. Nồi cơm nấu ăn cả ngày Một bóng một mình mỗi tối Trời trở gió mà lòng con nhức nhối... Mẹ nặng tai có nghe được tiếng đài!*...
Đang mùa thị, loài quả chọn mùa thu mà chín, nó như thu cả sắc vàng của nắng Thu vào vỏ, thu hết hương thơm của trái Thu làm nên một làn hương riêng chỉ có thị mới có....
Bây giờ có thấy nữa đâu... Ngẩng lên anh đã hoá màu mây xanh. Đã thành sương khói mong manh Câu thơ ở lại mà thành nỗi đau...Tìm anh, tìm ở nơi đâu...
Nó đấy, những loài hoa, trong trắng thanh tao, khiêm nhường biết bao. Có người nói rằng, khi nụ bạch trà sắp nở, có kẻ đi qua văng tục một câu khiến nụ hoa kiên quyết không chịu nở nữa. Bạch trà kĩ tính, kén từ miếng đất trồng, từ giọt nước trong veo tưới hàng ngày, từ bàn tay người nhẹ nhàng chăm......
Mười tám tuổi rời làng ra thành phố Bấy đến giờ tôi ít ngủ ở quê Nhà ống đã quen bưng kín ba bề Quên nhà mẹ hướng nam gió trăng vào làm khách Mẹ trải chiếu tôi nằm hiên mát lạnh Đêm ướp hương cau, hương thiên lý, hương nhài...
Chiều ướp hương, buổi chiều cơm mới Bát mắm tép chưng, lát khế chua vàng Con chạch kho tương, con rô rán vội Ngồng cải luộc nhừ, thơm một nét quê hương...
Chị giã từ những "hố bom" "Khoảng trời" đón chị về miền thiên thai. Tài danh, xuân sắc một thời Từ nay gửi lại cho đời...chị đi... Còn câu thơ nặng nghĩa nghì. Nỗi niềm da diết vân vi chẳng đành....
Bó hoa gửi xuống cửu tuyền... Bao nhiêu thương nhớ mẹ hiền... gửi theo... Năm một Ngày Mẹ đâu nhiều. Nhớ thương kể xiết bao nhiêu cho vừa. Ai làm trời đổ cơn mưa!...
Con là tình của mẹ cha Phải đâu chín tháng đã ra hình hài. Con là tất cả niềm vui Vì con cha sẽ lên trời hái sao. Mẹ thì xuống tận biển sâu....
Giá không có chiến tranh. Một đám cưới đã thành Một gia đình đầm ấm Trẻ ra đời rõ nhanh... Tạm chưa làm đám cưới. Hai người thành chiến binh Bắn máy bay Mỹ đến Cả hai cùng hi sinh!...
Gốc si già bến sông quê Đi đâu rồi cũng tìm về với cây. Với dòng sông Sứ vơi đầy. Ngõ quê với mảnh trăng gầy xóm quê....
Heo may mơn man trên đường rộng Mễ Trì Thượng - Hạ nối nhau. Lạ chưa! Làng ngay giữa phố Thủ đô ôm ấp làng quê Đi đến gốc đa to là rẽ lối về Tôi như giữa quê mình trong ngõ nhỏ....
Ngắm hoa mà thấy ngỡ ngàng. Ta đang nương vịn dịu dàng của hoa. Tinh khôi trong trắng ngọc ngà. Bao giờ mới được như hoa… bao giờ!...
Dẫu con đã lấy chồng gần Mẹ chưa được bát canh cần nào đâu Con là cấn sữa cấn rau Mẹ sinh con giữa nỗi đau tang chồng...Nào ngờ gần lại hoá xa Dẫu thương chẳng đỡ mẹ là bao nhiêu......
Biển mặn thế vẫn thèm nước mắt Thừa bão giông còn khát nữa bão giông Vô tâm đến thế chưa dừng Hay chăng bao kẻ khốn cùng biển ơi!...
Về quê giữa một ngày mùa Thóc vàng trải những giấc mơ trên đồng Chỉ thương cây lúa uốn cong Đỡ bông sai mấy tháng ròng… khổ chưa!...
Gặp nhau giữa chốn lao xao Người thì thâm thấp, người cao cao là... Vầng trăng lơ lửng trời xa Dễ gì với ánh trăng ngà làm riêng Trắng, xanh, vàng, đỏ đua chen...
Dễ chừng tôi đã đọc "Sở kiến hành" của Nguyễn Du cả hơn chục lần rồi! Thời nhỏ, đạn bom loạn lạc, sơ tán hết đồng này núi nọ. Cơm khoai không có. Thức đêm vò võ nghe tiếng bom, tiếng pháo mà rùng mình. Nói gì đến trường, đến lớp. Ngoại tôi cầm theo được tập giấy dó, chỉ lâu lâu dạy cho vài......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!