- Sáng tác mới
Viết về gương mặt của làng là một việc khó bởi nhìn nhận về một con người được coi là tiêu biểu có cái gì đó trừu tượng mông lung chưa kể quan điểm đánh giá của mỗi người là khác nhau....
Người xưa nói rằng tiếng thị phi của thế gian thâm độc hơn rắn rết, bén hơn gươm đao, giết người không thấy máu. Vậy thị phi là gì mà nó có ảnh hưởng tiêu cực khủng khiếp đến vậy....
Khi đọc 3 tập huyền thoại Kiếm Tâm (緋村 剣心 - 바람의 검심) (Kenshin 1,2,3) của Nhật Bản, thấy có một vài quan điểm rất ấn tượng: "kiếm thuật là nghệ thuật sát nhân", "kiếm là công cụ, sát nhân hay không do người dùng", hay khái niệm "bất sát kiếm", tức dùng kiếm đánh bại mà......
Xét về nghiệp quả nhân duyên giữa cha mẹ và con cái, Phật gia cho rằng: Con cái đến với cha mẹ ở kiếp này là có 4 loại, một là đến để báo ơn, hai là đến để đòi nợ, ba là đến để trả nợ, bốn là đến để báo oán. Nếu không có duyên nợ thì không có gặp gỡ....
Thượng đế thường mang nỗi buồn, Tặng nhiều hơn cho con gái, Một người lặng thầm hóa đá Thành nỗi đau của muôn người. Giá con sóng hát thành lời, Biển đâu xô bờ quằn quại ,...
Lão Tử nói rằng một người đức hạnh có thể hoàn thiện và dung hợp với “Đại Đạo” bởi vì khuôn mẫu của đức hạnh chính là “Đạo”. Lão Tử còn nói rằng nguyên do sông và biển mênh mông sâu thẳm là bởi chúng ở vị trí thấp nhất để tiếp nhận lấy nước từ từng nhánh sông khe suối nhỏ bé....
Cuộc đời con người ta là ngắn ngủi lắm. Nó chỉ như một giấc mộng kê vàng mà thôi. Vừa mới bình minh đấy, mà đã chợt hoàng hôn rồi. Cái được cái mất trong cuộc đời này vốn là vô thường. Đang sống trong mê mà, nên thấy thời gian ngắn ngủi thì cũng chỉ biết thốt lên, rằng sao thời gian trôi đi nhanh......
Đức Ban là một tên tuổi trong làng văn Xứ Nghệ nhưng do xa nhà từ rất sớm, nên phải đến những năm đầu tái lập tỉnh, tôi mới có dịp diện kiến anh....
Mỗi khoảnh khắc, mỗi giây phút trong đời ta cần sống hết. Hãy sống sao từng giờ có vẻ như là giờ cuối. Hãy nhớ rằng cái chết có thể đến bất cứ lúc nào....
Cửa khép lại, xe đi tiếp. Bầu không khí trong xe được phả mùi thơm từ nguyên liệu làm hương chứa trong túi tay nải ni cô vừa mang đi vẫn còn vương vấn mùi hương trầm gần gũi đặc trưng sắc thái Phật chùa. Giọng nói nhẹ nhàng, dáng người thanh nhã, khuôn mặt xinh tươi của ni cô như không có chủ ý gì......
Tuổi thơ tôi lớn lên trong chiến tranh và nghèo khó thiếu thốn đủ bề, nỗi vất vả lo toan hằn lên khuôn mặt của những bậc mẹ cha ngày đó với nỗi lo cơm cháo hàng ngày quyển sách cái bút để con cái không thất học đến những việc vá vội manh áo quần sờn rách khi mà chưa thể may cho con một bộ đồ mới....
Người gọi tôi: Hiền nhân. Điều này đúng một nửa. Nhân - thì chắc chắn rồi Hiền - e chưa được rứa! Tôi là người dang dở Đời nửa tục nửa tiên. Rất thích mọi điều hiền Ghét mọi điều ác dữ....
Lại chuyện cái chợ! Nếu có ai đó thốt lên như vậy thì cũng chả ngạc nhiên vì chủ đề này đã được viết bởi nhiều người và ai cũng khoe kể những đặc sản quê nhà nào quà nào bánh, song thử nghĩ lại xem hình ảnh quê nhà để mọi người nhớ đến nhiều hơn cả là gì?...
Có câu rằng: Muốn đi nhanh thì đi một mình. Nhưng muốn đi xa, đi nhiều, thì cần đi cùng với mọi người. Làm việc cùng nhau bao giờ cũng mang lại hiệu quả tốt đẹp hơn, bởi các thành viên là cùng làm, cùng đi lên, cùng chịu, cùng hưởng....
Có lẽ khi viết những dòng thơ trữ tình xót xa mang sắc điệu trào phúng rất riêng của phong vị Tú Xương, nhà thơ bên dòng sông Vị không hề nghĩ đến việc đặt tên. Thế nhưng, người đời sau bằng cảm nhận dân dã đã dùng hai tiếng "Thương vợ" không chê vào đâu được đặt tên, chuyển tải tác phẩm......
Trong Tiếng Việt có hai chữ “bình yên” và “bình an”. Thoạt nghe thì thấy cả hai chữ đều hao hao như nhau, nhưng thật ra nó là hai thứ hoàn toàn khác nhau....
Khi khốn quẫn, muốn từ bỏ mọi thứ, thậm chí muốn vứt bỏ cả bản thân mình thì hãy nhắm mắt lại, rồi lặng lẽ hình dung ra khuôn mặt những người thân yêu. Đấy là người cho ta tình yêu, người cho ta nồng ấm, người cho ta hy vọng sống, cứ thế, từng khuôn mặt sẽ dần hiện ra....
Thời @ nối gần bao miền đất, có thể gửi tia nắng ban mai của nơi này đến cho nơi kia, đổ một cơn mưa đầu mùa hạ đến một miền khô khát mong chờ.Tất cả đủ đầy trong thông tin và gần gũi trong cảm xúc… Sao bỗng dưng lại nhớ đến những phong thư ngày xưa, những cánh thư được bọc trong phong bì và gửi qua......
Con có nghe Tiếng sóng vỗ về như những lời ru Biển luôn hát những lời riêng của biển Biển sẽ thẫm một màu biền biệt Khi có buồm ra đi mà chẳng trở về....
Đêm nay, tôi sẽ kể cho các bạn nghe về một trong những người thầy đáng kính của mình. Đó là thầy Phan Xuân Hạn, người Nghệ Tĩnh. Rất tiếc, tôi không biết địa chỉ cụ thể của thầy và bây giờ thầy sống ra sao....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!