- Sáng tác mới
Trăng khuya vằng vặc sáng. Gió đàn hây hẩy, xào xạc thổi qua những tàu dừa lấp lánh ánh xanh. Ba Đực bỏ sách xuống, bần thần nhìn ra cửa. Hoang mang, anh chạy lại góc nhà, lấy cây đờn bầu....
Dâm Đàm mặt nước Mù Sương bốn mùa bảng lảng khói hương bốn mùa Mảnh mai dưới mái cổ xưa hình như có dáng người vừa bước ra...
Ông Nội được làng giao cho nuôi một con trâu mộng. Nó là một con trâu to lớn lừng lững khác thường. Cổ vại. Ức nhô. Lưng thẳng. Mông nở. Bụng thon. Sừng cong. Tai to. Mắt vằn đỏ....
Lúc chúng tôi ra rả như cuốc kêu thuộc lòng bài "Bà Còng đi chợ mua rau", tôi vô tình liếc sang phía thằng Công. Nó có vẻ bối rối, mặt đỏ nhừ, miệng lí nhí. Tan học, cả lớp ùa ra sân. không ai để ý Công vẫn ngồi trong lớp,...
Tôi giật mình đánh thót một cái. Gì thế nhỉ? Ôi chao, chói mắt quá. -Nó ở đâu rồi? Một bóng đen phủ lên tôi, một bàn tay tóm cổ tôi, dúi vào cái gì lùng nhùng. Lại tối om. Họ mang tôi đi đâu đây? Lên phòng khách?...
Một sớm mùa mưa năm 1991. Khi ấy, tôi mới chuyển vào Sài Gòn được gần ba mùa nắng. Phạm Quang Trung, bạn cùng học với tôi hồi cấp 3 ở quê, lúc ấy đang làm ở Bộ Thương mại, đi chiếc xe máy Honda 67 đỗ xịch trước...
Chỉ được ăn cám ăn rau Có bị chê bẩn cũng rầu chút thôi Anh nào to, mập là toi Chắc chắn được tắm nước sôi cuối đời....
Thời gian và công chúng không nghĩ như Tản Đà. Sự nghiệp của ông là một giá trị tinh thần vô giá cho nhà văn học Việt Nam bởi trước hết ông là một nhà thơ dân tộc. Ông tiếp nhận những tinh hoa văn hóa dân tộc và bằng cá tính,...
Núi chòng thì non đã chành, Đất yên, tươi mịn cỏ xanh cũng tàn. Thiên Nhân vốn hợp, bỗng tan. Em cầm phượng đỏ, thành tranh họa đồ... Xưa, nay đầu Sở mình Ngô,...
Khi nói về ẩm thực thì ta, nếu thấy ngon thì khen ngon, nếu thấy không ngon thì nói "không hợp khẩu vị". Ẩm thực thì chỉ có ngon và không hợp khẩu vị, không có ẩm thực không ngon,...
Làm gì để có thể Giúp con mèo tôi cưng? Tránh được những cắn xé Của lũ mèo trong vùng? Không biết chủ của nó Bây giờ chuyển đi đâu? Họ đã bỏ rơi nó Hay nó chẳng chịu theo?...
Sau những trận "hỗn chiến" Con mèo thật đáng thương Nó chỉ dám ẩn, hiện Mặt mày đầy vết thương... Chỉ thoáng nghe tiếng nó Tôi đã mang hạt ngay...
Chiều nay tôi mừng quá! Vì nghe tiếng mèo kêu Giọng có vẻ giục giã Tôi liền chạy xuống theo... Đúng là tiếng của nó! Tôi nghe lâu thành quen Nhưng khi tôi mở cửa Chẳng thấy bóng bạn hiền......
Già rồi vẫn bị xách tai chặn đường ngang tắt tiêu sài linh tinh Đi đâu không được một mình phải cùng với vợ nghĩa tình thuỷ chung...
Có những cặp tình nhân say đắm Mải cầm tay, thắm thiết nụ hôn Quên cả nắng đã cạn trời hồng Quên cả mây đã dạt trôi góc bể Có những cặp tình nhân già như thể Gốc cây đa cây gạo đầu làng Trái tim son vẫn mơ màng hớn hở...
Tôi là một trong những người con xa quê của mảnh đất ven sông Hồng này, nơi đây đã sinh ra và sống trọn một tuổi thơ trước khi hòa vào dòng đời thoát ly đi đến mọi miền đất nước....
Chị ơi 66 mùa xuân (*) Tươi như mai nở Thắm như cánh đào! Mớl ngày nao đêm thi Rạch Giá Chị hát dân ca "người ở đừng về" Giọng trong trầm ấm thiết tha Tóc dài, sơ mi trắng Tinh khôi mượt mà....
Cứ được đi là thích Chưa cần biết đi đâu! Các cháu rất phấn khích Dù đã kể từ đầu... Đến nơi nghe kèn đám "Con chẳng thích nhạc này!" Thấy bà vận áo sám " Sao bà mặc thế này?"...
Ngày xưa, khi còn tuổi cắp sách, mong muốn lớn nhất mỗi dịp nghỉ hè là về 2 quê nội ngoại! Quê nội và quê ngoại cách nhau một con sông. Sông hiền hoà và thật nhiều tôm cá. Chiều chiều, theo lũ em con cậu, con chú và lũ cháu con anh chị họ,...
Xin gió đừng lắt lay, Xin mưa đừng mưa nữa, Xuân gần về đến cửa, Sao Đông cứ sụt sùi? Sao trăng suông chưa lặn? Sao mây trời chưa trôi? Sao bầy Dơi bỏ tổ Chưa về nơi quen nơi?...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!