- Sáng tác mới
Một sớm mùa mưa năm 1991. Khi ấy, tôi mới chuyển vào Sài Gòn được gần ba mùa nắng. Phạm Quang Trung, bạn cùng học với tôi hồi cấp 3 ở quê, lúc ấy đang làm ở Bộ Thương mại, đi chiếc xe máy Honda 67 đỗ xịch trước...
Tội nghiệp con mèo quá Chắc đánh hơi biết tôi Nó từ đâu vội vã Đến gọi cửa ời ời! Tôi nằm yên trên gác! Người ngợm vẫn còn đau...
Sông biển ấy, Mây xưa này, Có nằm ngoài cõi phù sinh? Ai chợt tỉnh, Ai còn Mê, Có tiếng ai minh triết trong lòng lặng thinh? Thời gian trôi nhanh, Hoàng hôn trăng vừa lặn, Đã bình minh......
Trong "Tự nhủ" (혼잣말), Kim Soo Min (김수민) có câu khá thú vị khuyên tâm thế của người muốn rời bỏ. Bỏ nhà, bỏ cửa, bỏ tình nhân... Thực ra, người có lòng rời bỏ rồi thì chả cần khuyên vì họ vốn hết vướng víu rồi. Người mà còn vướng víu thì khuyên mấy cũng vô ích....
Trái đất này đâu được là hạt bụi, Em mong manh, Như phấn thổ phù du... Như trái đất này mong manh, trăm triệu tuổi. Nhỏ nhoi sau đám bụi Tinh Vân... Ngược sóng Luân Hồi, anh vừa nhìn thấy,...
Dừng lại thôi anh nhé Biết anh khó mở lời Thì để em mạnh mẽ Buông lời ra anh ơi! Trói lòng bằng nhung nhớ Đau thế đủ lắm rồi Buộc hồn bằng lo sợ Khóc tình chưa phai phôi...
Bệnh thì phải uống thuốc Đau phải vào nhà thương Muốn sức khỏe - thể dục Đâu cũng có con đường Đời: sinh, lão, bệnh, tử Tứ khổ đế, lẽ thường Đã rớt xuống cõi tục Là lầm lụi xót thương....
Kho tàng văn học dân gian thông qua truyền miệng, đi qua các thời đại mà tạo nên những vỉa tầng địa chất của lịch sử văn hóa loài người. Đó là kho tàng phong phú, quý hiếm, cho ta nhận biết được một cách chân thực những gì nhân loại đã đi qua, đã tạo dựng....
Ta về quê mẹ đi thôi Về nơi xóm chợ tìm thời trẻ thơ Ngóng tìm ký ức ngày xưa Còn trong trí nhớ chưa mờ chưa phai Đời người ngẫm thấy lạ thay Đã đi quá nửa mơ ngày xa xưa....
Tháng Tư về em có biết không? Nắng đã rực, ửng hồng đôi má Hoa gạo rụng xuống đường tơi tả Khiến cho lòng tiếc nuối ngẩn ngơ......
Chẳng lẽ ta đi mãi cái hành lang già cỗi, Ba vạn sáu ngàn ngày, Hun hút rêu phong, Mặt Trời chợt giấc, Mặt Trăng rụng hoài ?......
Em nhặt từ trong đêm sâu Đôi tiếng thở dài nghẹn đắng Em nhặt từ trong xa vắng Nỉ non tiếng dế héo mòn. Trăng treo một trái mõm mòm Vầng trăng một thời con gái Ngọn gió, đường cây tím tái...
Xưa, có một người học trò nghèo nhưng học rất giỏi, được trên Thiên thượng chú ý, trong sổ thiên tào từ trước đã ghi cho anh đậu tiến sĩ, sau làm quan đến Thượng thư. Mệnh anh vốn đã định như vậy....
Đêm nằm không ngủ được. Nghe ngoài trời mưa rơi Nỗi nhớ thương da diết Dâng lên thành chơi vơi… Trời ì ầm sấm chớp Gió vật vã từng hồi Mưa sập sùi từng chập...
Người ta vẫn gọi tháng Bảy ta là tháng Vu lan báo hiếu, tháng xá tội vong nhân, tháng Ngâu vầy, rồi gọi là tháng cô hồn dã quỷ nữa. Kệ người ta, tôi chẳng gọi tháng Bảy bằng tên gọi nào hết. Tôi chỉ biết đó là tháng Bảy đầu thu với heo may và bão, lũ đang về....
Ngày mới đến Đảo, đôi khi rảnh rỗi tôi bảo taxi chở đi vòng vòng. Hôm ấy đi về phía bắc Đảo. Còn hoang sơ, vắng vẻ lắm. Một bên đường là bờ biển. Mặt nước cứ trải dài, sóng lấp lóa dưới ánh mặt trời hướng tây. Một bên là rừng, cây thẳng, lá xanh hiền hòa, chẳng mấy gợi cảm giác âm u bí hiểm của rừng......
Vâng, suốt đời con không thể nào quên. Buổi chiều mưa bố con mình về muộn Nhà thì xa, mặt trời mây phủ kín Đường trong rừng mau tối quá đi thôi....
Đã nhiều năm lòng nhủ BUÔNG BỎ mà vẫn chưa làm được, năm ngoái cũng quyết tâm vậy mà đến giờ vẫn chưa làm được gì. Đã bao lần dằn lòng tự nhủ buông nào, buông thôi mà sao khó quá. Haizzz, năm nay chỉ BỚT đi thôi vậy, có lẽ thế ổn hơn hơn....
Nhắc đến ngày xưa, hẳn ai trong chúng ta cũng muốn lang thang dọc miền ký ức, mong được quay trở về thời ấu thơ, về cái thuở “chưa biết buồn” mà nhà thơ Hồng Oanh từng nhắc đến trong bài thơ “Về thành phố trước cơn mưa”....
Tôi về đong đếm Hạ xưa, Bon chen hứng bát nắng trưa để dành. Thập thò bên lũy tre xanh Buổi nao trốn học tranh giành tiếng ve…...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!