- Sáng tác mới
Hãy từng ngày con sống để vì nhau Nắng sẽ xanh nồng nàn trên búp lá Hoa vẫn nở dùng dằng mùa đã cạn Và quả thì tha thiết ngọt cho môi Cha đã đi quá nửa cuộc đời Bàn chân lấm yêu đương, con tim từng ướt nhịp...
Mẹ tựa cửa nhìn theo Đồi chè hiu hiu gió Mấy năm rồi vẫn thế Hết kỳ nghỉ con đi Quẩn quanh chẳng nói gì Nghèn nghẹn chào không rõ Ngõ mòn chân thuở nhỏ...
Tôi đã khóc khi đọc từng câu chuyện Tình mẹ bao la như biển lớn sông dài Suốt một đời mòn vẹt cả đôi vai Vắt kiệt sữa nuôi tháng ngày hy vọng... Đứa trẻ lớn tràn căng đầy sự sống Bước vào đời nuôi giấc mộng xa hoa...
Tết xôn xao Xuân đã về bên cửa Hoa tỏa muôn đường Lưu ly trắng tinh khôi. Bếp nhà ai Giấu đau buồn sau làn khói mỏng Quá khứ trọn năm gói nẹp bánh chưng xanh...
Loe hoe chỉ mấy tiếng gà, Giọng chim líu ríu đi xa chốn n ào? Sáng rồi còn sót vì sao, Cố nhìn ta, cố vẫy chào rồi đi......
Có ai như bố vợ tôi không Chẳng chạy ra đón đâu khi rể về đầu ngõ Bằng vội vã bước chân ồn ào như tiếng gió Mà ngồi tựa bình yên và rạng rỡ mắt cười hiền...
Quê hương ấy là nơi chôn nhau cắt rốn của mỗi con người. Quê hương thân thương mộc mạc, gần gụi mà giản dị, ở đó có ao rau muống, dậu mồng tơi và bát dưa cà, có lời ru của cha của bà bên cánh võng....
Có một ngày bạn phải đi xa Bạn để lại một số niềm thương nhớ Để lại một số điều trăn trở Một số hẹn hò với những dự định dở dang...
- Ơ cái chân! Cái chân mơ tìm núi Ơ cánh tay! Cánh tay mộng bơi sông Về phương trời nào, em chờ em đợi Đến với người nào, nói với em không?...
Mới ngày nào thu còn rơi trong nước biếc, Giờ tuyết đã về, trắng muốt bông bay. Trời đất xoay, đời cũng quay mấy ngả. Chỉ còn ta, đối diện với ta. Tự hỏi lòng, đã bước đi xa? Hay vẫn dùng dằng thương lá rụng....
Những chấm rét theo mưa phùn rắc nhẹ Đông phương Nam không giả bộ nữa rồi Đêm lục sục cùng chăn đơn quá mỏng Vội ra sân le lói với mưa rơi. Những chấm lạnh theo gió lùa hun hút...
Đã một năm covid Ru rú ở xó nhà Trời cao xanh chẳng biết Phố rộng dài không ra Cúc vàng đã đi xa Hoạ mi trắng vạn nẻo Trốn bọn trẻ một tẹo Chớp hình ta với ta...
Trong sáng trong sáng nay thôi Vô tư ai đục cả lời sáng trong Khói nhang thời đại anh hùng Cơn mưa vuốt mắt tận cùng trăng sao Nhà lầu đậu mép non cao Heo may khẽ thở đổ nhào xuống khe...
Gió Đông len lén thổi rồi Nắng hiu hắt nắng, mưa vời vợi mưa Mặt trời ngủ nướng sang trưa Thu rơi cánh lá giao mùa lặng câm...
Người ta thường nói con gái xứ đạo thường có đôi mắt đẹp. Đọc nhiều bài văn rồi đi nhiều nơi làm Gã cũng lờ mờ nghĩ có lẽ đúng . Mà đúng thế thật. Mùa đông năm gã học năm thứ hai ở trường Y,...
Sinh thời, vốn coi trò như con, mỗi khi viết xong một truyện ngắn, thầy thường đưa cho tôi đọc trước. Thầy bảo tôi là người sành văn; tuy viết đôi khi còn mắc lỗi về câu, nhưng bù lại, tôi hay có những ý tưởng lạ. Mà văn chương thì luôn cần những ý tưởng như thế......
Lang thang phố ban trưa Đếm lá vàng rơi rụng Phượng rực trời, và màu tím bằng lăng. Xao xác thời gian giọt nắng rơi vàng. Gợi nhớ hè xưa... góc quê nghèo trưa vắng!!...
Trước biển cả bao la biết bao điều muốn nói, Muốn biến thành trăm sóng giỡn vô tư, Trước rập rờn những dợn sóng vô bờ, Ta muốn lang thang thành trăm ngàn ngọn gió ......
Bơi đi nào hãy bơi đi Từ nay chẳng ngán chuyện chi nữa mày Ở lồng giờ được ra đây Tự do bơi lội vui vầy... thích nha! Bây chừ sông nước về ta* Bơi xuôi bơi ngược bơi ra bơi vào...
Khi phải viết về biển cho khách Tây, mình hơi bị khó khăn. Mùa của khách Tây là mùa khô, chỉ có những vệt gió đất nhỏn nhẻn, lan lan ra biển. Biển hiền lành và cát im lìm như một giấc mơ trưa. Biển của người Tây phải êm đềm, trong vắt, sóng thì lăn tăn. Biển là mặt hồ hơi gợn sóng....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!