- Sáng tác mới
Ở góc Hồ Tây thung lũng hoa nồng nàn hương sắc nắng chan hòa Tình nhân thủ thỉ hồng đôi má vạn vật lặng im gió xuýt xoa...
Gió làm gì đấy hở Giời mà luồn mà lách khắp nơi tung hoành lật tung những mái nhà gianh xé toang rào giậu bẻ cành xô cây...
Tóc em Quên nghe gió thổi Ngân rung tiếng hát của trời Khúc nhạc ùa ra từ đất Thanh âm dập dìu lứa đôi Tay anh Không nghe thác nói...
Anh là một ly rượu Những lúc em tìm quên Nhâm nhi từng hơi thở Em quên anh để nhớ Quên ly vơi dần em Ly rượu cay dọc đêm Đắng ngang ngày xa vắng...
Đừng lấy người chỉ biết Quan tâm chuyện hỏi han: "Em đi về có mệt?" Ốm đau, đã thuốc thang?"... Bạn nên yêu và lấy Người chỉ ánh mắt nhìn Biết cần làm gì đấy Cho "một nửa " của mình......
Đã hẹn cùng em đến hội Tháng Ba - lúa mướt xanh đồng Có gì làm ta bối rối Nắng say men nắng ửng hồng Có niềm vui nào đọng lại Cho em lạc giữa mùa Xuân...
Nơi lá chuối che nghiêng như một cánh buồm Cánh buồm xanh đi về trong hạnh phúc Thường ngày, mỗi khi nhớ về mảnh vườn quê tôi vẫn hay thầm đọc 2 câu thơ của Lưu Quang Vũ....
Chắc ai cũng tò mò muốn biết cái thôn Hạnh Hoa cụ thể này ở đâu? Và họ Đỗ tại sao lại ngẫu nhiên được ngồi uống rượu nơi này. Tra cứu tìm hiểu thì mới thấy nguyên lý: Hình tượng văn chương ở cấp độ nào...
Sau khi Phật nhập Niết bàn chừng 100 năm, các Tỳ kheo Bạt - Kỳ (Vajji) ở Tỳ - Xá - Li (Vaishali) đề ra 10 điều trái với lợi dạy của Đức Phật. Sau đó, cứ vào các ngày mồng 8, 14 và 15 hằng tháng, các Tỳ kheo ấy ngồi ở chỗ đông người qua lại,...
Bồn chồn hẹn mùa trăng trắng rừng hoa ban nở gồng mình chờ nỗi nhớ Inh lả xòe hội Ban. Khăn piêu đỏ Mường Phăng in bóng dòng Nậm Rốm suối chiều qua tắm noọng trong vắt thơm bây giờ...
Nàng Bân đan áo chậm, Bắt trời rét theo mình. Ai mà chê nàng vụng, Tù - bạo lực thiên đình. Trời này theo cảm tính, Tiểu tiết và cá nhân....
Mùa Xuân vừa chớm qua cầu Hạ vàng đã thắm sắc màu thời gian Buổi trưa bìm bịp kêu vang Hoa mướp dệt nắng phơi vàng góc sân...
Tôi không sao quên được cái cảm giác lần đầu tiếp xúc với thiên nhiên và con người miền Tây Nam Bộ khi vác cái túi hành lý lép kẹp toàn là sách vở lên con tàu vào đất phương Nam vốn trước đây chỉ biết qua sách vở....
Ta đợi mùa Từ nắng tháng giêng Từ lạnh tháng ba Từ mưa dầm tháng chín.. Đợi từ thuở Nhớ thương còn lộng lẫy Cay đắng hồng hào Mê đắm cũng hồn nhiên......
Đã nghe lòng đâu đó tháng Ba Hương đất thoảng trong đường cày mới Cây gạo già bật lời muốn nói Bằng rực hồng, bằng ríu rít hoa...
Lúc chúng tôi ra rả như cuốc kêu thuộc lòng bài "Bà Còng đi chợ mua rau", tôi vô tình liếc sang phía thằng Công. Nó có vẻ bối rối, mặt đỏ nhừ, miệng lí nhí. Tan học, cả lớp ùa ra sân. không ai để ý Công vẫn ngồi trong lớp,...
Đính thiên lập địa (tiếng Hán 顶天立地; tiếng Hàn정천립지 - đính thiên lập địa) Ở đây, Đính (顶) là đội trên đầu, Thiên (天) là trời, Lập (立) là đứng, Địa (地) là đất. Đính thiên lập địa là hình ảnh một người đứng đầu chạm vào trời, chân đứng trên đất...
Một sớm mùa mưa năm 1991. Khi ấy, tôi mới chuyển vào Sài Gòn được gần ba mùa nắng. Phạm Quang Trung, bạn cùng học với tôi hồi cấp 3 ở quê, lúc ấy đang làm ở Bộ Thương mại, đi chiếc xe máy Honda 67 đỗ xịch trước...
Đặt chân lên xứ Anh đào Phú sỹ * ngả mũ đón chào từ xa Rì rào biển hát tình ca Bên đường nở những thảm hoa tặng người...
Tuổi thơ tôi, tháng ba, hoa xoan nở tím vườn quê. Hương hoa xoan nhè nhẹ toả khắp không gian thật dễ chịu. Tôi còn nhỏ đã bị ám ảnh bởi những câu thơ của Chế Lan Viên: Tháng ba nở tím hoa xoan. Sáng ra mặt đất lan tràn mùi hương....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!