- Sáng tác mới
Một hài nhi hỏi Chúa: "Ngày mai Ngài gửi con Xuống ở dưới trần gian Con làm sao sống nổi?" ..." Con bé bỏng rất tội Và bất lực thế này..."...
Mẹ hôm trời trở gió Cu Bin lau nhà cửa Tự nấu mì tôm ăn Băn khoăn lên hỏi mẹ? Mồng tơi nhặt kiểu gì? Cơm cắm mấy bò gạo...
Kobe có lần hỏi: "Người sống được bao lâu?" Bố Thụy mỉm cười nói: Một trăm tuổi...then go! ("rồi đi ") Hôm qua bố sinh nhật Tròn ba sáu tuổi rồi!...
Mẹ sinh con phận gái Má hồng môi bé xinh Chúng mình cùng làm bạn Từ những sớm bình minh . Khi mẹ đau khổ nhất Bố con tưởng không qua Con vẫn luôn tin tưởng Động viên mẹ nhất nhà....
Dẫu con đã lấy chồng gần Mẹ chưa được bát canh cần nào đâu Con là cấn sữa cấn rau Mẹ sinh con giữa nỗi đau tang chồng...Nào ngờ gần lại hoá xa Dẫu thương chẳng đỡ mẹ là bao nhiêu......
Làm Ông sướng “lém” Không như làm Bà Đó là sự thật Của nhiều nhà ta Những lúc rắc rối Quấy khóc, biếng ăn Ông tránh xa nhé Để..."cho nó lành"...
Miền đất ta dừng chân Có hai mùa mưa nắng Rừng đăm chiêu im lặng Vắng bước chân người qua. Công việc giục chúng ta Chẳng thể dừng tay lại Sức con trai, con gái Cuộc sống dần hồi sinh...
Bữa trước đang viết thì cảm xúc, không viết tiếp được, khiến bạn bầu phàn nàn: Sao chị viết kỳ cục vậy? Cụt ngủn ngủn là sao! Bây giờ học trò đã tan, cháu nhỏ đã ngủ ngoan, tôi lại được ghi tiếp vào Thời Gian Đời Người của mình những dư âm thắm thiết ân tình về Tình Bạn Đẹp của chúng tôi trong nhóm......
Nhẹ nhàng như chiếc lá rơi Mình ta thanh thản ngắm đời lãng du Trời xanh vừa chớm vào Thu Biến xanh khe khẽ hát ru nắng hồng Hạ vàng tất tả sang sông...
Đầu Hè năm 1976, tôi có kỷ niệm khó quên với Bùi Thị Biên Linh, khi đạp xe về tận nhà tìm gặp và chọn Linh về lớp đào tạo, bồi dưỡng các em học sinh có năng khiếu sáng tác văn học của tỉnh. Đây là trại viết do Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình tổ chức, mang ý nghĩa đầu tiên trên cả nước....
Phủ đầu nhé: tôi có 2 chỗ đổi font thành in đậm như trên nhằm phân biệt với các chữ còn lại bởi trong bản in của tập thơ, nhà thơ đã để cả tên tập và tên tác giả là chữ viết thường....
Luân hồi ngày tháng năm trôi Luân hồi xuân hạ tới rồi thu đông? Luân hồi có có không không Luân hồi bế bế bồng bồng trên tay?...
Mẹ ơi...hôm nay ngày của Mẹ con trăn trở tìm về ký ức năm xưa muốn bồng bềnh cánh võng đong đưa con bé bỏng vùi sâu trong lòng Mẹ...
Em đi mang một tuổi đời chưa sõi giọng nói về Giời nhập Sao, Nhà mình cành thấp cành cao thương Em non nớt lá sâu cuống vàng Hồn Em quanh quẩn chiều làng...
Truyện Hoàng Tử Bé của nhà văn Pháp Antoine de Saint-Exupéry được xuất bản lần đầu năm 1943, đến nay đã được dịch sang hơn 300 ngôn ngữ khác nhau với khoảng 140 triệu bản bán ra trên toàn thế giới....
Anh nuốt lửa đời vào trong bụng Yêu em hừng hực đám cháy rừng Em ấn mặt trời run rẩy xuống Bế bồng trước ngực, cõng sau lưng......
Có một lứa nhà văn trẻ trung, mới mẻ, sinh ra, lớn lên trên một vùng đồng bằng châu thổ Thái Bình, đã và đang góp vào dòng chảy, làm nên lịch sử văn chương vọng vang đất này, trước biển lớn thi ca đất nước....
Người mẹ già gánh đôi quang gánh Tấm lưng còng mẹ gánh cả mùa đông Gánh cả đời con, cả khi con không còn bé bỏng Với những lo toan , không một chút phiền lòng...
Chẳng đợi ngày gió may heo heo thổi, lòng tôi đã ngổn ngang nỗi niềm quê. Khắc khoải nhớ từng mái tranh nép sau lũy tre già xao xác, tôi thương những gương mặt người theo tôi đi dọc một đời người, thương cả con mèo mướp nhỏ bé khoanh tròn tìm giấc ngủ bạn bè ấm áp trong lòng tôi...
Chẳng thơ mộng chút nào từ cái tên, hoa mào gà vẫn đi vào tâm hồn bao đứa học trò nông thôn giống như tôi. Nó gắn với bao kỉ niệm của một thời. Cái thời nghèo đói triền miên bên cha mẹ và mỗi ngày đến lớp cùng thầy cô....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!