- Sáng tác mới
Gọi là cũ bởi chẳng còn bến nữa Con đò xưa ngược năm tháng xa rời Mái chèo gác vào tận cùng vời vợi Tiếng ơi đò nín lặng dưới dòng trôi Cứ ngỡ là rong ruổi hết đầy vơi...
Bao người thương... mà có khác gì đâu. Vẫn dòng sông bên bồi bên lở. Âm thầm hai mùa, nước trong, nước đỏ. Vẫn miệt mài đón nước đến,chở nước đi. Bao người thương ...mà nào có khác chi!...
Đầu năm 2024, mình có chuyến du ngoạn qua một vài tỉnh gần quê mình, nơi có những dòng sông rất đẹp chảy qua. Sông làm nên nét thi vị mềm mại cho miền đất nơi nó chảy qua....
Dấu vết ấy, rồi thời gian sẽ xóa Dòng chữ xanh, Tường vôi trắng cũng xanh. Thác thời gian, xõa tung bờ tất cả Ân nặng nghĩa đầy Dù sợi chỉ mỏng manh .....
Tháng Mười đã qua, ôi sao vội vã, Chẳng kịp chào Thu Chẳng kịp nhớ bạn hiền. Ngày đẹp thế sao mình quên được chứ ?! Tự trách thật nhiều, Bạn hỡi, xin thứ tha. Quay ngược thời gian ta tìm về tĩnh lặng. Ba mốt tháng Mười, trời xanh mây trắng....
Thời ấy bên dòng sông quê Đêm trăng vàng ngấn nước Hai đứa mình như hai chích bông Thõng chân khỏa sóng vàng Nhìn sông mươn mướt. Một con đò làm ánh trăng nghiêng Một mái dầm khuya quẫy nước khẽ nâng lên Hai bờ sông La tiếng hò đồng vọng....
Những giò lan be bé Nở từng chiếc ô hoa! Trắng, tím, vàng… đủ sắc Màu diệu kỳ ai pha Nhẹ nhàng hương lan xa… Lặng thầm như lời gửi...
Dấu vết ấy, rồi thời gian sẽ xóa Dòng chữ xanh, Tường vôi trắng cũng xanh. Thác thời gian, xõa tung bờ tất cả Ân nặng nghĩa đầy Dù sợi chỉ mỏng manh .....
Mẹ sinh con tuổi Mùi Năm ấy là năm nhuận Ai cũng nói không thuận Con lại cười rất to Hạnh phúc luôn tròn vo Bắt đầu từ ý niệm Năm nay lại năm nhuận Con vẫn thuận bình yên...
Em hát anh nghe bản tình ca mùa hạ Về một chiều mưa, mưa hoài, mưa mãi Trên con đường xưa và mùa hoa cải Về một dòng sông bên lở bên bồi...
Trăng thượng huyền no gió Như cánh diều tuổi thơ Ta buông dây rượt bắt Trên cánh đồng xanh mơ. Hôm nay diều trở lại Vàng hươm một nụ cười Sợi dây cùng thơ dại Ở đâu trên bầu trời?...
Ôi, sông La Cuộc đời tôi ở đó Tháng năm trôi Sông cằn cỗi như người Nội, ngoại mất Ba mẹ giờ đã khuất Róc rách chiều trôi Bên lở, bên bồi Sông cạn dòng Chỉ thương nhớ chảy xuôi...
Tôi đã có một khoảng trời màu tím Sống cùng em trong man mác nỗi buồn Chiều buông xuống trên dòng sông lặng lẽ Phút chạnh lòng nghe em hát "Người ơi"...
Tôi đi về miền nhớ của riêng tôi Tìm bình yên giữa chợ đời hối hả Ngắm bình minh trải lên ngàn mắt lá Hái mặt trời về ru cả mùa thương...
Chữ Nhẫn là kiên tâm nhẫn nại. Bền lòng nhịn nhục được thì cái tâm mới an-tịnh, nhứt là về phương-diện tu-hành đạo-đức, phải thật hành chữ nhẫn trước hết....
Tháng Ba Sương mờ giăng Phố trầm ngâm trong tách trà chiều Tán hoa Sưa ven đường Hoàng Diệu Thoảng mùi hương Nàng Bân về thay áo mới rồi đi Bỏ lại phố điệu buồn thơ thẩn quá...
Ta vừa nhặt ở tháng Giêng Những bông bưởi còn xanh biếc Một vài nụ hồng thao thiết Và chùm xao xác mùa đông....
Nước sông luôn chạy lang thang lòng sông đứng số tên làng, đất thôi. Bờ sông bên lở, bên bồi đầy ruộng mật, vơi bờ xôi, bến chờ....
Lang thang vào mạng, nhặt được một điều ước từ một cô Tấm ngoan hiền của Nhà Búp: “Nhân ngày 20/10, con xin có một điều ước: nếu có kiếp sau, xin đừng bắt con làm phụ nữ Việt Nam, con không muốn lúc nào cũng phải vai cõng Anh hùng, tay ôm Bất khuất, 365 ngày Trung hậu với Đảm đang ạ”!...
Vào thời vua Minh Thế Tông, ở Giang Tây có một người làm nghề dạy học, họ Du, tên là Đô. Người này học rộng nhiều tài, năm 18 tuổi đã thi đỗ tú tài. Thấy nhà mình nghèo quá, anh bèn cùng với mấy người bạn cùng nhau mở lớp dạy học....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!