- Sáng tác mới
Gửi lại nhé, giảng đường xanh mơ ước Tiếng đời vang náo nức qua phòng Đường đi học bước chân dài khát vọng Nghe bác tài gắt gỏng lúc nhờ xe...
Đang đi trên đường, chàng trai đột nhiên hỏi bạn gái mình. Tố Hiền, sao ngày nào em cũng đi giày đế thấp thế? "Tại em thấy thoải mái ..."Cô gái tưng tửng đáp lời chàng trai. "Nhưng phụ nữ ai cũng đi giày cao gót để nhìn thon thả hơn mà"...
Mấy hôm nay trời nóng quá, anh Thái Thăng Long thì bảo người ta chơi ăn quan ở bến Bồ đề, anh Hoàng Linh thì nói chuyện về Chiến dịch Lá mơ giải cứu mà người ta đang xét xử. Người giàu cũng khóc vì Nóng. Nó chả biết làm gì đạp xe đi xem mấy cô cậu học trò nghỉ hè đi thả diều....
Đào được sáu mét đất đá mới tới đất sét. Từ đáy giếng, Tì bỗng hét lên: "Cho tao lên, Sáng". "Có ngay, có ngay. Gớm làm như bắt được vàng không bằng. Nào... Bám chặt vào", Sáng nói và gồng người quay tay tời....
Vẫy vùng trong cõi thế nhân Đường đời đã bước năm ngoài sáu mươi Đôi khi ngoảnh mặt lại coi Chợt thương luyến nhớ một thời thanh xuân...
Đã qua ba tháng hè. Nắng bớt gay gắt. Nhưng trời vẫn oi ả. Ở thao trường về, áo đẫm mồ hôi, bữa cơm của lính tuy đạm bạc nhưng cũng phần nào lấy lại sức lực cho chiến sĩ....
Xưa tới thăm bạn gái Học chung lớp chung trường Gặp bé nơi đầu ngõ Xinh xắn thật dễ thương. Gạt mớ tóc xoã vương Em nhoẻn cười bẽn lẽn Nắm que chuyền vàng óng Em dấu vội sau lưng....
Một quãng đời sẽ đi vào kỷ niệm Một mái nhà mãi nồng nàn thương nhớ Bốn năm trời biết mấy dấu yêu...! ...Mươì hai tuổi mình gặp nhau nơi ấy Những ánh mắt trong veo như hạt sương thức dậy Nhớ lại bây giờ vẫn thấy xôn xao!...
Bao nhiêu bạn thành anh hùng Chiến tranh nham nhở xé từng mảnh da Bao nhiêu bạn vĩnh viễn xa Tấm bia trên mộ chỉ là gió thôi Có bạn gái đợi một người Tuổi hoa bom dội hơn mười năm đau Yêu nhau mà lúc lấy nhau Trời hành hạ đất cho nhàu mới buông...
Tôi muốn cùng em về đất quê Hoài niệm một thời đã xa xưa Một nong tằm chín ba nong kén Óng ánh mượt mà những áng tơ. Một thời vất vả đội nắng mưa Tay em màu nhựa chắc phai mờ...
Thời kỳ kháng chiến chống Mỹ, rất nhiều cán bộ miền Nam tập kết ra Bắc học tập, chiến đấu. Họ ở lại ngoài Bắc sinh hoạt và làm việc và chờ cơ hội quay trở lại miền Nam....
Ngày xưa có buổi rảnh rỗi lũ học trò chúng mình lại cao hứng rồng rắn nhau đạp xe từ Quán Chùa xuống Cầu Cau. Rồi từ Cầu Cau vòng xuống Chợ Cổng/ Chợ Tây/ Chợ Gạch để về nhà....
Rồi từng chiều cuối tuần qua đi qua đi. Cho tới một ngày gã thấy lòng chết lặng khi về tới bến đò. Lái đò là một bạn gái trong nhóm văn nghệ xóm Nàng....
Antoine de Saint-Exupery có câu rằng: "A rock pile ceases to be a rock pile the moment a single man contemplates it, bearing within him the image of a cathedral"....
Thầy Lễ tiễn cô sinh viên ra cửa và nói: - Thôi, thế nhé, em gắng sửa chữa bản thảo một lần nữa, nộp lại cho tôi vào tuần sau. Tôi sẽ xem lại lần cuối cùng trước khi em viết thành bản sạch....
Bàn chân nó vốn là bảng điều khiển thu nhỏ của cơ thể, nhiều huyệt đạo nối với các bộ phận, chỉ cần day, ấn, vỗ là giúp cải thiện. Mấy hình dưới là ví dụ....
Ngoài trách nhiệm gia đình ra thì Tài (tiền tài) - danh (danh vọng) - sắc (nữ sắc) vốn là động lực để nam nhân sống, phấn đấu....
Vào dịp này của năm 1979, tôi bước vào Trường cấp III chuyên Phan Bội Châu (Nghệ Tĩnh). Trường tôi nằm cách chợ Cọi (xã Hưng Lộc, tp. Vinh) chừng 2 cây số....
Thời kỳ kháng chiến chống Mỹ, rất nhiều cán bộ miền Nam tập kết ra Bắc học tập, chiến đấu. Họ ở lại ngoài Bắc sinh hoạt và làm việc và chờ cơ hội quay trở lại miền Nam....
Có lúc muốn được như đứa trẻ lên ba, Ngọng nghịu nói những điều vừa tập nói. Líu lo ca, nhìn chim hót trên cành... Có lúc muốn như trẻ lên mười,...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!