- Sáng tác mới
Có một ngày, tự dưng vợ hỏi. Mình, sao biết rõ lỗi thuộc về em mà anh vẫn nhận? Người chồng mới đáp rằng. "Em là của anh mà. Anh cãi cọ rồi thắng e để làm gì chứ?...
Ngoài trách nhiệm gia đình ra thì Tài (tiền tài) - danh (danh vọng) - sắc (nữ sắc) vốn là động lực để nam nhân sống, phấn đấu....
Nghẹn cổ, sái cổ, chuột rút, tê chân… thi thoảng những biến cố này đột nhiên xuất hiện, nhưng nếu xử trí không kịp thời cũng có thể gặp nguy hiểm....
Vào dịp này của năm 1979, tôi bước vào Trường cấp III chuyên Phan Bội Châu (Nghệ Tĩnh). Trường tôi nằm cách chợ Cọi (xã Hưng Lộc, tp. Vinh) chừng 2 cây số....
Đã lâu rồi gã không viết. Gã chán cho cái nàng Cô vít chết tiệt, chán cho cái đầu đặc như củ Đậu của gã. Chả là ngày bé gã dốt đặc cán mai, viết văn tả cảnh cứ như là dùi đục chấm mắm cua,...
Gã là kẻ có chiều cao khiêm tốn nhất của khối nhưng được cái hiền và siêng học. Sau khi tốt nghiệp gã biến mất trong tầm theo dõi của chúng bạn cùng khối và cả của tôi nữa....
Oằn vai đòn gánh hai đầu miền Trung đè nặng nỗi đau nhấn chìm bão mưa ướt sũng cánh chim cây rừng ngoi ngóp nghển tìm nắng non...
Xưa gom vỏ ốc thật nhiều Chọn bao ốc đá trao vào tay em Em cười đôi mắt long lanh Bầy trò ra đất rải ranh nhịp nhàng Trồng kèo leo cột - Một ăn...
Khi xưa ngày bé tí teo Rượt nhau trên bãi hò reo tưng bừng Đôi ta đội nắng mình trần Làn da khét nắng, cát chồn bước chân Nụ cười rạng rỡ bên anh...
Ngày em đến Bàn tay gầy lạnh Mùa thu tàn Hoa xuân nở trong anh Ngày anh đến Gió ngập con đường nhỏ Em nghẹn ngào Anh mưa cả chiêm bao...
Người đàn ông chẳng khác gì đứa trẻ Khi yêu một người đàn bà Người phụ nữ thì sắm vai bà mẹ Khi nặng lòng say đắm anh ta Những thay đổi thế này chỉ có...
Chắc chắn bạn phải đọc Ba thông điệp trái tim Của danh hài thế giới Charlie Chaplin: 1/ Chẳng có gì vĩnh cửu Ở trên thế giới này Kể cả những phiền toái...
Ta người lạc giữa mong manh Mong manh của đất, mong manh của trời Mong manh giữa những cuộc đời Mong manh giữa những kiếp người phù sinh Mong manh giữa những lặng thinh...
Anh bảo nhớ Anh bảo thương Mà sao anh không đến Để cơn mưa thu Rơi từ bấy đến giờ Em bảo thương Em bảo nhớ Mà em xa tít mờ...
Bạn không thể bị mất Thứ chẳng bao giờ có Bạn cũng không thể giữ Thứ chẳng thuộc về mình Và không thể níu lại Những gì tự rời đi...
Có một họa sĩ rất nổi tiếng, ông muốn vẽ Phật và ma, nhưng không được người làm mẫu phù hợp, vì đầu óc ông không tài nào tưởng tượng ra nổi hình dáng của Phật, nên rất lo lắng....
Hình 1: Ngồi, tay chống phía sau, người hơi ngả ra sau, chân duỗi thẳng, hai bàn chân dựng đứng, sát vào nhau, nhất là phần gót Hình 2: Xoay ngang cổ chân và bàn chân để bàn chân nằm ngang xuống sàn....
Nhớ cơm nhà không phải bởi vì ngon, mà bởi vì thân quen. Ai cũng thế, cái gì mang hình bóng tuổi thơ, hình bóng gia đình, hình bóng mẹ cha cũng đều làm ta mềm lòng và cồn cào vì nhớ, nhất là khi đang xa nhà....
Thu rồi Anh quên em đi Nhớ chi Se sắt ước gì với anh Em nghe Mình nói với mình Úa tàn gió Cũng bởi tình mà thôi...
Suốt cuộc đời của bạn Sẽ gặp được một người Phải thừa nhận bạn ấy Chẳng giống ai trên đời Bạn có thể trò chuyện Với người này hàng giờ Mà không hề biết chán...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!