- Sáng tác mới
Đàn ông Nằm nhớ đàn bà Nắng hè Đè bóng trăng già Trăng non Đàn bà Ngồi đợi đàn ông Bập bùng bếp lửa Dù không thấy người...
Bình minh ta ra biển Bóng ngả dài sau lưng Cuối chiều quay trở lại Bóng đổ về phía đông Trưa trên tàu lồng lộng Giữa biển trời mênh mông Bóng dưới chân bé bỏng...
Không ai là dám chắc Mình không mắc sai lầm Chỉ một điều dám chắc người mắc luôn lặng câm...Đối diện với thất bại Ai mà không thấy đau? Nhất là muốn làm lại......
Hãy sống với phút giây của hiện tại. Vì chỉ có hiện tại, chỉ có giờ phút này mới là thực. Quá khứ dù thế nào đi nữa cũng không phải là thứ đang hiện hữu và chúng ta chẳng thể nào thay đổi được cái đã diễn ra....
Bừng sắc dâng ngời ngợi ngày nắng muộn Bạt ngàn hoa rừng rực nở không mùa Tha thướt gió gọi hương muôn cánh lụa Thoang thoảng chiều lơ đãng bóng tay đưa...
Trà và Thiền thì có lan quyên gì với nhau không? Tùy ạ.1. Mục đích của Thiền là để hiểu về cái gốc (bản thể) tự nhiên của cơ thể, tâm trí. Sau khi hiểu rồi thì đưa chúng (cơ thể, tâm trí) hướng về với cái gốc tự nhiên đó....
Anh hứa về khi còn rét Nàng Bân Hoa xoan tím còn vương đầy lối nhỏ Chút hanh heo còn vấn vương trong gió Nắm tay em trong nắng cuối mùa xuân. Bông loa kèn báo hiệu tháng tư sang...
Nhà có hai anh em. Lần ba uống rượu say, chơi trong đám bài, cãi lộn, bị người ta đấm một quả vào mặt, ngã vật vào tường, ai cũng tưởng con bạc ngủ. Đám bạc tan nghe người ta kêu, má kêu xích lô đến đón....
Con gì chân cũng làm tay Bươn chải cả ngày nuôi vợ nuôi con Đêm trường ai nấy ngủ ngon Ó o báo sáng cho mòn sức trai....
Lúc chúng tôi ra rả như cuốc kêu thuộc lòng bài "Bà Còng đi chợ mua rau", tôi vô tình liếc sang phía thằng Công. Nó có vẻ bối rối, mặt đỏ nhừ, miệng lí nhí. Tan học, cả lớp ùa ra sân. không ai để ý Công vẫn ngồi trong lớp,...
Đính thiên lập địa (tiếng Hán 顶天立地; tiếng Hàn정천립지 - đính thiên lập địa) Ở đây, Đính (顶) là đội trên đầu, Thiên (天) là trời, Lập (立) là đứng, Địa (地) là đất. Đính thiên lập địa là hình ảnh một người đứng đầu chạm vào trời, chân đứng trên đất...
Có ngọn gió nào không tên Luồn qua bờ vai tóc rối Có nỗi nhớ nào dịu êm Tháng ngày làm anh bối rối Anh đi từ đông sang hạ...
Đã thấy thu về, Dù mùa chưa lá đổ, Chút Thanh Minh, Lốm đốm nửa vàng, xanh... Thời đã khác, Không rập rờn sóng cỏ, Mưa bụi thôi bay, Ai khóc người dưới mộ?...
Lên Yên Tử gặp Phật Sương không rõ mặt người Nắng bụi trần rũ sạch Mây hoa sen giữa trời Xuống núi về với đời Tâm sóng yên biển lặng...
Người đồng cảm với bạn Nói ít nhưng hiểu nhiều Đâu cần phải giải thích Cũng cảm nhận mọi điều... Tri ân, tri kỷ ấy Từng trải qua yêu đương Từng chạm nhiều thất bại Va vấp giữa đời thường......
Có vú nhưng lại biết bay Thích ngủ ban ngày, đêm mới kiếm ăn Tối trời chả thấy khó khăn Nhờ đôi tai thích mà săn được mồi....
Tôi giật mình đánh thót một cái. Gì thế nhỉ? Ôi chao, chói mắt quá. -Nó ở đâu rồi? Một bóng đen phủ lên tôi, một bàn tay tóm cổ tôi, dúi vào cái gì lùng nhùng. Lại tối om. Họ mang tôi đi đâu đây? Lên phòng khách?...
Rằm tháng giêng cây đào mới nở hoa rực rỡ. Từ thân cành già nua cỗi cằn những bông đào phai xòe cánh bung nở đúng tiết. Những bông đào phai nở tự nhiên thật mạnh mẽ phi thường....
Thế là đến, mai, con tròn năm tuổi Cha nằm chờ đồng hồ nhích từng giây Đêm tích tắc đều đều như tiếng thở Như bàn chân năm tháng bước qua ngày Mai, năm tuổi tóc dài thêm một chút...
Một sớm mùa mưa năm 1991. Khi ấy, tôi mới chuyển vào Sài Gòn được gần ba mùa nắng. Phạm Quang Trung, bạn cùng học với tôi hồi cấp 3 ở quê, lúc ấy đang làm ở Bộ Thương mại, đi chiếc xe máy Honda 67 đỗ xịch trước...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!