- Sáng tác mới
Cố lên Chi-a-ki! Đừng khóc! Khi bức họa treo trên tường kia Rực rỡ sắc màu Là thuộc về người vẽ tranh khó nhọc, Thuộc về người chủ nhân đích thực...
Ấy là mưa vừa kịp lúc vào xuân Gió giăng giăng kín trời bạc trắng Cây náo nức cựa mình rưng rưng búp lá Đất lâm râm mở lối hạt lên mầm...
Heo may rải lạnh vào thu ngỡ tay mẹ nhẹ vỗ ru bồng bồng ru trông cây lúa đông đòng mỏng mềm bẹ áo khép vòng nựng con Giấu lòng đậy điệm gầy còm...
Hoàng hôn buông dõi về núi Thái Sơn Hạc trắng xe mây ký ức chập chờn Khói phủ lam chiều lòng sông quặn thắt Diều sáo chênh chao níu chặt thinh không.......
Hoan nhớ như in sáng ngày 10/2/1960, anh lên đường nhập ngũ. Đêm mẹ không ngủ. Hoan nghe tiếng mẹ ho và trở mình liên tục. Dù tự tay viết đơn tình nguyện nhưng Hoan vẫn không khỏi bồi hồi. Anh không chợp mắt được, lòng bộn...
Trong chuyến đi thăm miền Tây, nhóm “Búp trên cành du ca” chúng tôi đã được ghé thăm cù lao Cồn Sơn thuộc quận Bình Thủy, thành phố Cần Thơ – vùng đất “gạo trắng nước trong”… Tôi ở miền Tây đã nhiều năm, nhưng lần đầu tiên mới được tới nơi này, lại đi cùng hội chị em...
Ở cách quê chẳng quá dài Mỗi năm cũng độ một hai lần về Cỏ xanh mướt dải bờ đê Mà bước chân đã lạc về xa xăm. Tin dì đau đã nhiều năm Mà ba bẩy lượt mới thăm được dì...
Kể từ hôm vướng vào vụ trả nợ nghiệp với mấy bạn hàng xóm, mình không còn biết đến khái niệm thảnh thơi là gì. Đang yên đang lành, tự dưng nhìn đâu cũng thấy việc....
Tôi đến Casablanca vào một ngày đông lạnh, sau 30 tiếng đồng hồ kể từ lúc rời Hà Nội, lòng chênh chao nỗi niềm trống vắng. Có lẽ đây là chuyến đi công tác không mong đợi nhất của tôi trong những ngày cuối năm,...
Nay ngày cập nhật thanh minh tiết trời ấm áp giật mình khô khan Lịch âm tục ngữ nghìn năm mở đầu trong sáng cuối tuần giêng hai Cỏ xanh rưng rức lộc đài...
Giở hồ sơ ra đọc Đầu óc cứ rối tinh Thôi rồi đành gấp lại Để lặng yên với mình Thử lướt vài trang web Rặt những chuyện tầm phào Quay về thơ với phú Lại thấy lòng chênh chao...
Nơi đất trời huyền ảo mênh mông Mây ẵm núi, bồng bềnh sương giao bái Nơi bậc đá vẫn đưa đường chỉ lối Nâng chân người nhẹ gót bước lên mây....
Chiều nay nỗi nhớ chênh chao Đem tôi về thủa hanh hao nắng vàng Nhớ ai giọng hát dịu dàng Môi hồng yếm thắm bên đàng năm xưa...
Mùa chợt về trên hòn ngọc Viễn Đông Cho ta thấy đất trời giờ đổi khác Mưa chênh chao Gió bấc lùa se sắt Khăn áo rộn ràng nhớ đất Bắc ngày Đông....
Có một mùa luôn được nhân thế nâng niu yêu chiều. Có một mùa đã lấy đi của những người yêu nó không biết bao nhiêu thời gian, cảm xúc. Có một mùa luôn đậm đầy nỗi niềm nồng say, đắm đuối,...
Đường dài mấy tạnh cơn mưa Cành cao lối thấp gió lùa chênh chao, Cổ răn vấp ngã chỗ nào Đứng dậy từ đấy vịn vào Thiện Tâm, Thưởng hoa từ buổi hé mầm...
Lần đầu gặp nữ thi sĩ Trần Huyền Tâm, tôi ngỡ mình đã quen chị từ lâu. Chị dịu dàng, đằm thắm, khi nhoẻn cười, cả không gian chung quanh như bừng sáng. Ở chị, tố chất của một nhà ngoại giao kỳ cựu có thừa...
Lung linh dưới những ánh đèn Một Hà Nội phố hiện lên rất tình... Vơi đi vất vả mưu sinh Tàu xe tấp nập, còi inh ỏi ngày ... Chỉ còn im lặng bóng cây Nhẹ nhàng sâu lắng sóng say mặt hồ...
Em đưa mùa thu đi đâu Mà sóng mắt chiều lơi tím thế Lòng tôi… cơn gió mùa đa đoan cả nể Đem chênh chao níu giữ mái xuân thì. Chẳng riêng gì một cánh thiên di Đón bước trăng vỗ về lối cỏ Sen khép vụ gửi tình hương ở trọ Cốm đằm mùa ngọt nếp ủ lời thơm....
Em đi rồi Hà Nội gió buồn tênh. Ô cửa vắng chênh chao chiều đông giá Họa Mi trắng thêm một mùa vơi lá Bước chân buồn lạ lẫm giữa đường quen....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!