- Sáng tác mới
Thái Bình, quê hương tôi sau mười mấy năm gặp lại. Bỡ ngỡ, vui mừng khôn xiết. Những con đường mới mở lượn cong, mượt mà cho sức sống tỏa muôn nơi. Mặt đường mịn, chất lượng cao. Giữa hai luồng là những hàng cau, cao...
Làm sao về được tháng ba Ướp hổng trang vở cánh hoa thuở nào… Tháng ba nỗi nhớ cồn cào như ngàn đốm lửa thắp vào trời xanh Tình yêu sao quá mong manh...
Đã nhiều năm, tôi buôn xuôi bán ngược, làm ngày làm đêm, đầu tắt mặt tối, thức khuya dậy sớm. Người ta chỉ trích tôi ham kiếm tiền, bỏ bê công việc. Không chăm lo cho con cái. Mọi người nói đúng nhưng chỉ ở một khía cạnh, tôi thực hiện thiên chức của một công dân cầu tiến....
Và trong lúc chúng ta đang loay hoay chưa biết làm gì thì cây leo đã lặng lẽ bò lên bức tường đó. Cứ từng gang một, các tua râu cứ bám chặt, không rời....
Nhà Búp xin hân hạnh được giới thiệu với các bạn độc giả thân yêu của Nhà Búp một tác phẩm mới xuất bản mang tên Thuyền rời bến của nhà thơ Bùi Đại Dũng qua bài giới thiệu của nhà thơ Kim Chuông: " Thuyền rời bên" trong hành trình mới của chặng đường chuyển tiếp. Xin mời các bạn cùng......
Tôi ước cùng em hẹn ngày về Tìm ký ức xưa nơi đất quê Khi ấy ngây thơ mình chung lớp Hãy còn bé lắm chẳng mộng mơ....
“Thuyền rời bến” – Đấy là phút khởi hành, mang dấu mốc hành trình tìm về “Bờ Bến”mới. Để rồi, “Bến bờ rời xa ấy” lại hóa thành “Bến cũ”, Thành “Quá khứ” đắp đầy. Thành “cái Nhìn, cho ta, khi ta ngoái lại”. Thành cặp phạm trù “Nhân Quả” – “Nhân duyên”. Thành “Bến mở” nối dài cho bao nhiêu khát khao,......
Ông Chung Ju-yung, cố Chủ tịch và là người sáng lập tập đoàn Hyundai có khá nhiều câu nói nổi tiếng. Lời hay (좋은 글) giới thiệu 16 câu trong số đó.1. Bởi cứ nghĩ tại số nó đen nên đâm ra số nó đen thật. 2. Không biết đường thì hỏi đường, không có đường thì tự mở đường mà đi....
Xoãi hết chân tay giữa sân thượng nhìn mây. Trời nhợt nhạt, Có tí gì như mưa phùn gió bấc? Vèn vẹn một quầng trăng trắng đỏ, Bóng trăng lu, Trăng sần sùi như nắp sò, He hé mở......
Thật tuyệt vời Mùa Thu Nước Nga Sắc vàng óng ả trải bao la Tôi đi từng bước đường Thu ấy Trong lòng rộn rã bản tình ca Tôi biết Nước Nga qua những vần thơ...
Làm ly cà phê Hãy cứ làm một tách cafe Không sở hữu gì ngoài ánh sáng bước đi. Nếu bạn không có nơi để lòng nặng trĩu, bạn có thể mang theo nó. Người cứ nhẹ bước mà đến, đừng mang theo gì. Nhưng nếu có tâm tư trĩu nặng chưa biết gửi vào đâu thì cứ mang đến đây cũng được....
Trước ngõ nhà tôi trồng một khóm tre đằng ngà. Vừa làm cảnh, vừa lấy bóng mát. Từng đàn chim sẻ kéo nhau về đậu kín trên các ngọn cây. Chúng líu ríu gọi nhau, cãi nhau chí chóe. Nghe như một bản nhạc của sự sống vậy. Tôi có thói quen, vào những lúc thư nhàn,...
Phủ đầu nhé: tôi có 2 chỗ đổi font thành in đậm như trên nhằm phân biệt với các chữ còn lại bởi trong bản in của tập thơ, nhà thơ đã để cả tên tập và tên tác giả là chữ viết thường....
Ngày Phật Đản Sinh, Hằng triệu biển ngôn từ của thế gian, Có dạt dào bao la lớn nhỏ, Dù ngàn kiếp này có bao nhiêu hơi thở, Con cũng không sao nói hết mọi ơn dày......
Người giàu có chẳng khoe giàu có, Ta khoe giàu, người chớ vội chê ta. Ta có bạn nhiều, gần cũng như xa, Có người nói chẳng ngừng, có người luôn im lặng, Có người gặp suốt ngày, có người đôi năm một, Có người nghe tên, chưa biết mặt bao giờ....
Nếu không tình cờ đọc được bài Mã thơ Bùi Việt Phương của PGS.TS Phùng Gia Thế trên Facebook, chắc tôi còn tiếp tục chịu thiệt thòi dài dài bởi không hiểu vì sao những bài thơ hay như thế mà không chịu đến với một người yêu thơ, “thuộc thơ bạn hơn cả thơ mình” như tôi....
Từ lúc tôi còn bé xíu, đã nghe các anh chị ở làng tôi hát “Ô kìa ai như cô Thắm, con bác Năm ở xa mới về. Gớm! Người xinh sao xinh quá! Trông ngẩn ngơ đám trai làng ta. Mới ngày nao quay dây, nhảy tiên, mới ngày nào tung tăng khắp miền.Mà giờ đây cô Thắm xinh như nàng tiên.”...
Sáng nay tòa lại hoãn Ra ghế đá nghỉ ngơi Mới ngồi chưa ấm chỗ Đã liên tục hắt hơi Hắt liền hơn chục phát Chẳng hiểu được vì sao Như là có ai nhớ Hơi xuất ra ào ào ?...
Anh tôi ra đi đã gần một năm, tôi vẫn phải cố mãi mới có thể kìm nén cảm xúc mà viết ra những hồi ức này trong nước mắt. Nhớ về anh là cả một vùng yêu thương yêu kính, biết ơn… ngập tràn trong trái tim tôi....
Chúng ta có vài thói quen, trong đó có lối nói thậm xưng, ý là nói quá lên, thậm chí quá đến vô lý theo cách hài hước. Nhưng, nói quá lên thế không phải do đầu óc hoang tưởng mà là muốn nhấn mạnh cái cái ý tứ mình tâm đắc....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!