- Sáng tác mới
Thời gian và công chúng không nghĩ như Tản Đà. Sự nghiệp của ông là một giá trị tinh thần vô giá cho nhà văn học Việt Nam bởi trước hết ông là một nhà thơ dân tộc. Ông tiếp nhận những tinh hoa văn hóa dân tộc và bằng cá tính,...
Rì rào vàng, biển bình minh, Sóng ơi, sóng hát triền miên những gì? Gió đã thổi, thuyền đã đi, Cả biển ánh sáng, diệu kỳ nghiêng xô. Bao nhiêu sóng, hát hư vô, Điềm nhiên như thuở, vô tư khởi đầu....
Nếu hôm qua bạn đã sống thiện lương Không ganh ghét và không đố kỵ Luôn học hỏi và luôn chăm chỉ Thì hôm nay bạn đã có đủ đầy Chưa hẳn là tiền mà kiến thức trong tay...
Anh hỏi thăm cô gái nhà cụ Uân Nghe họ nói vừa duyên vừa tài giỏi Mắt như mùa thu dập dờn sông nước Tóc dài đen, tay trắng, da thơm "cô ấy đi chơi, xin anh đừng hỏi"...
Chỉ tuổi thơ Là Tết mãi ta rùng mình Chợt hãi Bao nhiêu năm rồi Chôn chặt Tết quê Bao nhiêu năm rồi Chuyến đò xuyên sương khói Nước sông La Sừng sực những hương nồng Mẹ Ba mất rồi Ông bà ngoại mất rồi...
Suối ru sông, Sông ru biển, Biển ru trời, Trái Đất thong dong... Ta đi trọn ba vạn sáu ngàn ngày Rong chơi, Rong ruổi ... Ta cứ tưởng lời ru không tuổi,...
"Trăng bao nhiêu tuổi trăng già Mà ta vẫn thấy như là trăng non"* Ta già ta thấy cô đơn Ta già ta thấy dỗi hờn khó qua Màu xanh, chút nữa, bao xa... Chữ Tình líu ríu, la đà bóng trôi...
Kỷ niệm bỗng lìa cành, Cả rừng thu lá đỏ, Hương cốm nào cuối phố, Nắng bỗng bừng lên, trong ngọn gió hanh... Sụt sùi Đông về, Kỷ niệm ướt mong manh, Xin chút gió Xuân, Xin hầm hập gió Lào,...
Ừ, thì thác thời gian, vẫn không thôi chảy mãi... Bọt nước tung, Làm trắng xóa mái đầu... Chút kỷ niệm ngày xưa lơ lửng mãi, Nối vào nhau, rồi chạy lại hai đầu ... Như bến bờ như sông Thương lờ lững...
Người tìm chốn lạ Đông Đoài Ta đang du ngoạn cửa ngoài Tử Sinh Người vui đón biển bình minh Hoàng Hôn thời Mạt, ta nhìn mà đau Chữ Tình vờ vịt trong nhau Bức tranh vân cẩu, kiếp sau đâu còn...
Sống vì ta, ấy là sống BÌNH THƯỜNG Khi KHÁC THƯỜNG, là sống vì người khác Còn TẦM THƯỜNG, là khi ta sống bạc Đạt PHI THƯỜNG, là biết sống quên thân Kiểu BẤT THƯỜNG, phải tránh, chẳng phân vân...
Cỏ theo ta, Xanh theo xuống triền đồi... Chỉ giây phút này thôi, Nhìn rừng thông bạt ngàn gió động, Nhìn xanh non, ngọc khua lá trên cây, Trăng gieo vàng rào rạt, Cuộn mây bay.......
Ai nói nhân gian không trong bể Khổ? Kiếp phù sinh ngắn ngủi, Ba vạn sáu ngàn lần, Mặt Trời rụng nở, Sóng Luân hồi ngơm ngớp lạnh tê tay......
Trái đất này đâu được là hạt bụi, Em mong manh, Như phấn thổ phù du... Như trái đất này mong manh, trăm triệu tuổi. Nhỏ nhoi sau đám bụi Tinh Vân... Ngược sóng Luân Hồi, anh vừa nhìn thấy,...
Chim vẫn hát ca như mọi ngày, Xanh vẫn chồi lên vòi vọi xanh màu ngọc, Dòng người cứ xô nhau, Phố phường tấp nập, Ai quạt lửa sau gáy ta, Bỏng hơi thở con người......
Sống vì ta, ấy là sống BÌNH THƯỜNG Khi KHÁC THƯỜNG, là sống vì người khác Còn TẦM THƯỜNG, là khi ta sống bạc Đạt PHI THƯỜNG, là biết sống quên thân Kiểu BẤT THƯỜNG, phải tránh, chẳng phân vân...
Hôm ấy là ngày Nguyên Đán, tháng giêng, năm Trinh Minh thứ hai, trăm quan tụ tập, vua Trần vì đêm qua rượu quá say, vẫn còn li bì chưa tỉnh, mãi tới chiều mới ngơ ngác tỉnh dậy, thì Hạ Nhược Chúc đã kéo quân vượt qua sông ở Quảng Lăng, Hàn Cầm Hổ với năm trăm tinh binh,...
Nguyễn Trãi khép phòng văn, Rì rào mưa rắc gió. Gió rắc tím hoa xoan, Quốc khắc khoải kêu hè... Nguyễn Du mở cửa thư trai, Nhìn lửa lựu lập lòe. Nắng lóa trăng thanh, Bỏng rộp dấu chân ai?...
Đời người chút thoáng hoa rơi, Mỏng như cánh mỏng, đầy vơi kiếp người. Tình kia rắc, thắm bời bời, Gió xuân thổi, lụa là rồi, bặt thơm. Đợi mùa sau, đào hoa đơm,...
Thế gian di mạn trong Tình Kiến bò đáy chén chỉ mình ấy thôi Trăm năm một cuộc vui cười Thác rồi mới thấy cuộc đời huyễn như....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!