- Sáng tác mới
Tình yêu luôn là thứ Khó lý giải vô cùng! Tưởng không mà lại có Tưởng có hoá ra không... Ai yêu thì cứ việc Càng dấn thân, càng đau! Tình mất rồi thì tiếc...
"Nằm nghe tiếng trống, trống canh ba Vừa giấc chiêm bao chợt tỉnh ra thiên hạ dễ thường đang ngủ cả Việc gì mà thức một mình ta?" Ngày mai đã mồng Tám tháng Ba Một ngày trong năm của các bà Ba vạn sáu ngàn ngày lẻ nữa Cơn lốc nào cuộn gió đêm qua?...
Đêm buông hoa quỳnh nở Trắng một vùng chiêm bao Chợt như bàn tay nhỏ Thơm đến độ nghẹn ngào Đêm tháng Ba vắng sao Trăng mờ sương se lạnh Hoa quỳnh giang đôi cánh Lấp lánh miền hư vô...
Tình yêu ngày đó của anh Trinh nguyên như thể trời xanh một ngày Ngửa bàn tay, ngửa bàn tay Mộng mơ anh hái tròn đầy tặng em...
Vào Xuân tạm biệt gió hoang cuống xanh phiến lá cưu mang lộc đài Giấu lòng giám tỏ cùng ai phận riêng con gái đợi hoài, thế thôi! Cau non vừa mũm mĩm ơi...
Uốn cong lọn gió Đông buồn Giang tay ôm sợi hoàng hôn cuối ngày Lùa đàn nắng ngủ trên cây Để ta giặt tấm chăn mây phiêu bồng... Hạ huyền mờ ảo hư không...
Heo may lúa úa lá gừng Hội chùa quê mở một vùng xuyến xao, Cốm mềm hẹn nếp uốn câu Mẩy căng ngực sữa đổ mau nhịp chày....
Nhiễu từ tên xuống dưới Nhiễu từ dưới lên trên Nhiễu ba bề bốn bên Chẳng biết đâu mà tính Cái hôm qua tưởng chính Hôm nay lại hóa tà...
Phủ đầu nhé: tôi có 2 chỗ đổi font thành in đậm như trên nhằm phân biệt với các chữ còn lại bởi trong bản in của tập thơ, nhà thơ đã để cả tên tập và tên tác giả là chữ viết thường....
Xưa con hay khóc vụng Mỗi khi mẹ vắng nhà Con đã biết khóc vụng Từ cái hồi lên ba. Lúc những cơn bão táp Lúc ngật ngưỡng phồn hoa Khi lênh đênh giữa biển Chẳng biết đâu là nhà...
Một lần ngồi trong công viên, con gái mình nói rằng, cái môn nó sợ nhất, vô tích sự nhất, không biết học để làm gì là môn Văn. Nó nhìn thẳng vào mắt của mình và lí nhí: "Con nói thật, Ba có buồn không?"...
Chiều buông, công việc tạm rồi thả lòng anh lại lặng ngồi làm thơ đưa hồn về với ngu ngơ Cho thơ anh thực là thơ của đời Ngu ngơ khó lắm mình ơi...
Người xưa dạy rằng “Quân tử thực vô cầu bão”, tức là người quân tử chăm lo đạo lý, không lấy chuyện ăn ngon mặc đẹp làm điều chú trọng. Kẻ tiểu nhân cùng quẫn thì làm bậy,...
Nếu không tình cờ đọc được bài Mã thơ Bùi Việt Phương của PGS.TS Phùng Gia Thế trên Facebook, chắc tôi còn tiếp tục chịu thiệt thòi dài dài bởi không hiểu vì sao những bài thơ hay như thế mà không chịu đến với một người yêu thơ, “thuộc thơ bạn hơn cả thơ mình” như tôi....
Kinh khuyết lùi xa, Tây Hồ dạo bước. Sen ngọc rung rinh mặt nước Sâm cầm thong thả bay đôi. Sạch trong cát bụi cuộc đời, Thăng Long mây tỏa xa vời còn đâu. Hôm nay được ngày rảnh rỗi Thầy trò ta chơi nhởi cảnh Ngũ Hồ....
Đằm mình trong đống hồ sơ Bao nhiêu thân phận đang chờ phán xem Lòng ta trĩu nặng nỗi niềm Hồn như lạc giữa một miền chiêm bao...
Nắng tháng Tư, dát vàng như mật, nắng hanh hao pha chút đỏng đảnh của cô nàng đầu hạ, yêu nồng nàn, khát bỏng, ngây thơ, nhưng cũng đầy bao dung, thánh thiện. Sấm bất ngờ trong sương sớm, mưa rắc bụi trên cành cây kẽ lá....
Tôi chỉ là người đi tìm cảm xúc Trong mái nhà tranh, trên mái ngói cũ mèm Tìm những tứ thơ bên bếp lửa ấm êm Trong giọng hát trẻ chân trần đi học...
Có tiếng gọi ở rất xa Em chân trần giữa cỏ hoa bời bời. Có ngôi chùa vắng lâu rồi Phong rêu đã lạnh từ thời phong rêu....
Ngày em đến Bàn tay gầy lạnh Mùa thu tàn Hoa xuân nở trong anh Ngày anh đến Gió ngập con đường nhỏ Em nghẹn ngào Anh mưa cả chiêm bao...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!