- Sáng tác mới
Em còn huyễn hoặc con sông Chòng chành hư ảo ngược dòng hoang vu Có còn hoài niệm sang Thu Không gian lá đổ, mịt mù mưa ngâu Hay em quên mất ngày sau...
Lộc nõn về trên cây, Muốn với tay hái lấy, Sợ gió Xuân đau lòng, Lá sao non lạ vậy? Hái lộc ngày đầu năm, Như bản năng xưa nay. Cành lá nõn lẩy bẩy, Phút nín lặng trên cao......
Mình sống ở Beijing gần trọn một mùa đông. Chưa bao giờ có một mùa đông xa nhà và lạnh như thế. Trời lúc nào cũng xám ngắt. Xung quanh toàn băng tuyết. Xa nhà khi đã có tuổi. Trời càng lạnh ta lại càng nhớ nhà....
Những ngày cuối năm sau đợt mưa lạnh lê thê, đầu tháng chạp nắng vàng chợt bừng lên rạng rỡ trải dài trên miệt vườn đất bãi quê tôi. Và kìa trên triền sông Hồng đã sáng rực lên sắc hoa chờ đón Tết....
Ngồi bên bàn làm việc nhìn qua kính cửa sổ thấy vườn cây quằn quại tan tác trong gió đông. Quang cảnh trời đất vô cùng tiêu điều tang thương. Không hiểu sao cứ đêm xuống gió từ phương Bắc lại nổi lên vô cùng dữ dội....
Thèm làm con đò nhỏ, Cắm sào trước vườn chanh, Trắng cũng vừa ra nụ, Bà ba vừa mong manh... Lục bình dềnh một chỗ, Phù sa đỏ một dòng ......
Năm đã đi từng bước qua mùa Giờ phút cuối nhẹ nhàng yên tĩnh lạ Nắng giấu mình, trời khép Xanh trở lại Để xám một màu … Nhung nhớ hay sương?...
Tháng mười một lịch âm chép lại Đông Chí hôm nay đúng giữa Đông mà cái lạnh giá mênh mông chiếc lá úa không đỡ nổi mình lao xuống đất...
Và trong lúc chúng ta đang loay hoay chưa biết làm gì thì cây leo đã lặng lẽ bò lên bức tường đó. Cứ từng gang một, các tua râu cứ bám chặt, không rời....
Buổi sáng bước ra khỏi cửa. Không khí lạnh ngắt sững sờ. Lặng lẽ đi ra khu vườn để cảm nhận thời khắc sớm mai của cỏ cây. Ngạc nhiên chưa. Không thấy gì cả. Khu vườn im lìm run lên trong giá rét....
Mẹ như chiếc lá vàng xinh. Dẫu lìa cành vẫn lung linh sớm, chiều. Hồn thơm vẫn tỏa phiêu diêu. À ơi… câu hát bao nhiêu tháng ngày. Mẹ ơi, mẹ ngủ cho say....
Trong vòng tay êm ái Của vũ trụ bao la Ta vô cùng thư thái Giữa thiên nhiên giao hòa Một màu vàng óng ả Bất tận đến mê hồn! Thanh thản từng chiếc lá...
Nhìn lá rụng, ta lại nghĩ về mùa Thu, mùa giúp ta hiểu nhân sinh vốn là cái gì. Những chiếc lá xanh mướt, một thời căng tràn sức sống trong những ngày nóng bỏng giờ đang cạn dần sức sống, chuyển vàng, chuẩn bị kết thúc một mùa trong năm....
Nhè nhẹ trong hương thu Tóc bồng bềnh chiều gió Nắng vàng trên thảm cỏ Trời xanh theo sau lưng Chiếc lá rơi giữa chừng Đợi người qua mới liệng Làn gió thu sà xuống Đỡ lá rơi khỏi đau...
Cuối Thu chiếc lá rời cành Vàng đi với gió nắng hanh theo về Đàn bò mót cỏ chân đê Hoàng hôn chóng nhạt đêm về thật mau Lò than ngô đã ngả màu Vài em gái má đỏ au rầm rì Thu đi có nhắn điều chi…...
Ước gì thành ngọn gió lành đỡ cho chiếc lá rời cành khỏi đau bây giờ Thu định đi đâu Cho ta đáp trả vài câu ân tình Nợ từ trái bưởi đương xanh Đành làm chú Cuội tự giành phần thua...
ta mọc từ rong rêu đời trơn trượt với chuỗi ngày vô định men rượu,men tình say say tỉnh tỉnh chân liêu xiêu hồn tỉnh tỉnh say say có những khi là chiếc lá trên cây xòe tay hứng giọt sương mai óng ả...
Lã chã giọt bên thềm, Mi mắt già cộm ướt. Về với không điều ước, Mà sao còn xót xa? Một đêm nữa đã qua, Gà xao xác gáy sáng, Tiếng nhạc Thiền tĩnh lặng, Mà cứ sao bồi hồi?...
Hà Nội tiễn ngâu trong chớp trắng cánh cò Tháng Chín Tây Hồ nồng nàn nắng Hạ Cô-pen-ha-gen hanh hao cây lá Đã thấy đông về nơi héo hắt mưa rơi. Những mắt nắng hôm qua còn biêng biếc mây trời Giờ xác xao co ro cánh rụng...
Mẹ kính yêu! Con nhớ mẹ nhiều Con gọi mẹ bao lần không nhớ nữa. Mỗi buổi chiều buông Con nhìn qua song cửa Mắt dõi tìm bóng dáng mẹ thân yêu. Con gửi lòng theo mỗi cánh chim chiều...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!