- Sáng tác mới
Chiều đông Hà Nội mù sương Hay bởi thương bởi nhớ? Nắng nhạt nhòa trốn ở phương xa. Người cũng bỏ ta, Dẫu đường vòng, không trở lại....
Anh chắt chiu từng sợi nắng mùa Đông đan hơi ấm sưởi nỗi lòng hiu hắt khơi bếp lửa suốt cuộc đời góp nhặt khi lá yêu thương xao xác rụng rơi dần nắng của Đông cứ chập chững phân vân...
Nếu là duyên thì đừng buông anh nhé Em đến sau của rất nhiều nụ hôn Để nhận từ anh một nụ hôn da diết Em yêu anh và em chọn anh !...
Anh nhớ em Đi tìm trong quá khứ Anh nhớ em Trong hoài niệm tình yêu Anh nhớ em Trong mơ hồ ký ức Đã một thời mê mải…. Anh nhớ em....
“Bâng Quơ” nhớ một thoáng heo may, “Nhớ Biển và Em” chợt thẫn thờ trăng lẻ... “Cà Phê Sáng” những gương mặt lạ, “Chiều Matxcơva” tuyết trắng giá lòng tôi....
Lại một mình cà phê đắng chiều đông Ta ngồi với nỗi buồn không có tuổi Cứ khuấy mãi những đam mê trôi nổi Cạn lòng rồi mà đã lắng lại đâu. Ơi vị thơm đắng đót màu nâu...
Người ta thường nói con gái xứ đạo thường có đôi mắt đẹp. Đọc nhiều bài văn rồi đi nhiều nơi làm Gã cũng lờ mờ nghĩ có lẽ đúng . Mà đúng thế thật. Mùa đông năm gã học năm thứ hai ở trường Y,...
Chị giã từ những "hố bom" "Khoảng trời" đón chị về miền thiên thai. Tài danh, xuân sắc một thời Từ nay gửi lại cho đời...chị đi... Còn câu thơ nặng nghĩa nghì. Nỗi niềm da diết vân vi chẳng đành....
Lâu không về …làng có nhớ tôi không Hàng dừa ven đường có còn trĩu quả Em gái nhỏ có còn hồng đôi má Mấy thằng quỷ sứ có còn không Con sông xưa còn ôm ấp cánh đồng cho mướt mát lúa thì con gái...
Tôi đến Casablanca vào một ngày đông lạnh, sau 30 tiếng đồng hồ kể từ lúc rời Hà Nội, lòng chênh chao nỗi niềm trống vắng. Có lẽ đây là chuyến đi công tác không mong đợi nhất của tôi trong những ngày cuối năm,...
Năm đã hết về quê ăn thương nhớ Bánh chưng xanh đây, kia đỏ lụa giò Thịt mỡ, dưa hành, nem chua, chả quế Món quê nhà no con mắt đói quê...
Chiều đông! Vài chiếc lá đa rớt nhẹ trong gió chiều hiu hắt! Một cánh buồm nâu nhẹ lướt trên sông! Chiều Đông miền Bắc bầu trời u ám! Một người lữ khách đi dọc triền đê!...
Em có nhớ những buổi chiều lộng gió Nhìn mây bay, nhuộm tím phía chân trời Quên và nhớ, giữa hai chiều hư thực Đêm xuống lâu rồi thấy khuyết một vầng trăng...
Tình cờ gặp một người làng tại đám cưới ở thành phố Hồ Chí Minh. Sau một hồi hỏi han tình hình, ông nói với tôi: Làm nghề viết, sắp “hưu” rồi sao không viết cái gì về làng mình đi! Tôi “ớ” người ra. Ừ nhỉ, quả là từ trước tới giờ, tôi chưa viết được cái gì ra hồn về làng mình cả!...
Em nhận ra anh khi tay nắm bàn tay Khi lời xưa ấm nồng câu huyền thoại Anh có biết tự tiếng lòng bỏng dại Cõi thiên thanh đang ngóng đợi ta về?...
Tôi biết em vào một ngày hè nắng chói chang. Nhìn em thật bức sốt với cái đầu đầy tóc rối tung, lòa xòa xuống mặt, sau được em chiếu cố cặp vội cặp vàng bằng cái bím ba lá....
Chiều xưa nơi bến sông này Đò đi trời bỗng đen mây mịt mùng Đò chiều ngược sóng lên rừng Cho sào lẻ bạn đợi mong thuyền về...
Thế là đã qua một đợt nắng nghịch mùa. Giờ đây làng quê nghiêng mình trong đêm trở gió. Buổi chiều hôm trước bầu trời lênh láng màu mỡ gà, mặt trời đỏ rực hắt lên những tia nắng chói,...
Một chiều đông đã thật đông Rét cũng ngọt trước lặng thầm hoa sữa Có ý nghĩ nhớ ai không biết nữa Mải miết tìm về phương trời xa......
Nguyễn Diệu Liên là thành viên của nhóm văn thơ “Búp trên cành”. Em theo học lớp bồi dưỡng năng khiếu sáng tác văn thơ thiếu nhi do Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Thái Bình tổ chức vào các mùa hè những năm 1985 - 1987....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!