- Sáng tác mới
Tết xôn xao Xuân đã về bên cửa Hoa tỏa muôn đường Lưu ly trắng tinh khôi. Bếp nhà ai Giấu đau buồn sau làn khói mỏng Quá khứ trọn năm gói nẹp bánh chưng xanh...
Tôi mê hoa hồng lắm! Sưu tầm cả triệu bông Tối ngày đem ra ngắm Những đóa hoa thắm nồng... Hoa tinh túy màu sắc Quyến rũ với mùi hương Cả những chiếc gai sắc Từng làm ai tổn thương?...
Sáu điều trong cuộc sống Ít được ai quan tâm: Cái gì cũ là cũ Đánh bóng chẳng mới mà Cái gì qua là qua Nhắc lại thêm buồn khổ...
Mấy hôm trước, lúc cả nhà ngồi quây quần uống trà sau bữa điểm tâm, ông tôi bảo tới mùng 8 tháng 8 này, bà nội vừa tròn 88 tuổi. Bố tôi vui vẻ nói đùa, nếu biết thêm giờ sinh nữa thì dãy số tính tuổi bà sẽ là bốn con số 8....
Khóm lan nhà tôi đã cố gắng tồn tại sự sống của nó được ba năm. Người ta bảo đây là loại lan được nhân giống trong phòng thí nghiệm nên khó thích nghi với môi trường thay đổi, tuổi thọ không được là bao; không sánh được với giống lan rừng, loài lan tự nhiên, hoang dã, sức đề kháng rất đáng nể....
Trời đông giá lạnh heo may Bâng khuâng luyến nhớ những ngày đã xa Nửa đời xứ lạnh bôn ba Đất dầy băng giá tuyết sa trắng trời Bao năm mê mải đường đời...
Người xưa nói chữ là nói Đạo Đức. Chữ Thọ cũng nói cho ta những yếu tố của tính cách, của nhân cách cần thiết cho việc hình thành một con người TỐT....
Lời mẹ dặn con gái Cuộc đời chỉ có một Phải tìm, chọn người tốt Từ rất nhiều chàng trai. Điều đó chẳng gì sai Khi con là con gái...
Nửa đêm bừng thức dậy Lòng ngổn ngang bời bời Không thể nào ngủ lại Và buồn quá em ơi...! Tụng kinh rồi đọc sách Mở máy đánh cờ chơi Rót rượu ra độc ẩm...
Quê hương ấy là nơi chôn nhau cắt rốn của mỗi con người. Quê hương thân thương mộc mạc, gần gụi mà giản dị, ở đó có ao rau muống, dậu mồng tơi và bát dưa cà, có lời ru của cha của bà bên cánh võng....
"Văn là đời - học Văn là học làm người". Chính xác nó là như thế. Văn là một từ thôi nhưng nghĩa rất rộng mà có khi cũng rất nhỏ bởi nó phụ thuộc vào sự hiểu biết và cảm xúc của mỗi cá nhân…...
Cuộc sống không cho phép Ta sửa lại những gì Làm sai trong quá khứ Nhưng nó cho phép ta Mỗi ngày sẽ sống tốt Hơn là ngày hôm qua...
Anh đã đi qua chiều gió nhẹ Để chợt nghe một khúc ru buồn Lòng cũng vương đôi chút sầu thương Vỗ về em rồi tương tư nhè nhẹ Anh phải đi nên em hãy quay về...
Chắc hẳn bạn từng nghe Lời đay nghiến vụng về "Dạo này văn vẻ thế" Chẳng hiểu khen hay chê? Văn không thích ra vẻ Bởi hiện thực mà ra Dẫu sống động thực thể Hay vô hình vi tế Tại sao là "văn vẻ"? Khi ý đẹp lời hay Đề cao chân thiện mỹ Thành thật trái tim này...
Thời gian trôi quá nhanh! Già lúc nào chẳng biết Sức lao dốc không phanh Mới nhận ra khác biệt... Hình như mình đang sống Giữa ảo tưởng ngày mai Hôm nay trôi vô vọng Quá khứ đeo bám hoài......
Mình sinh vào ngày 9 tháng 11. Gần cuối năm. Cứ giỗ bố được hơn một tháng là sinh nhật của mình. Bố hy sinh khi mình còn trong bụng mẹ, mẹ bảo con quẫy đạp đòi ra ghê lắm....
Nếu anh coi thường công việc thường nhật như chuẩn bị bữa ăn, lau nhà và giặt quần áo, anh không thể sống một cuộc sống tuyệt vời được (Tolstoy - "Học cho những ngày tới"). Nhà tuỳ bút kiêm triết gia Alain de Botton cũng nói rằng:...
Sao em lại ngượng ngùng Khi anh gọi em là: Nghệ sĩ! Ơi cô giáo dịu hiền giản dị Vì học trò tận tụy ngày đêm. Mỗi cây đàn là một bé em Từng cặp mắt nốt "si đen" lay láy(*)...
Về đi em, đi về phía trời xa Ở nơi ấy có mái nhà đang đợi Ở nơi ấy giữa hương đồng gió nội Em lại rạng ngời như ngày tuổi thanh xuân. Về đi em quên hết chuyện chúng mình...
Nhà trường có một sân bóng chuyền nền láng xi măng kiêm là sân bóng rổ cho sinh viên thi đấu. Xung quanh là lối đi lát bằng gạch thẻ và mùa Hè tới là một màu mảng tường tím ngắt của những cây bằng lăng xum xuê mát rượi những trưa hè....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!