- Sáng tác mới
Trong đội ngũ các nhà văn mang tên “Nhóm Búp” Nguyễn Diệu Liên là lứa “em Út” của “Lớp đào tạo bồi dưỡng các em thiếu nhi có năng khiếu sáng tác Văn học của Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình, những năm 1976 - 1990”....
Em đã chắt ra từ gan ruột Để nói lên lời nói cuối cùng Bằng ngôn ngữ nhói một niềm đau buốt Khắc khoải đợi chờ lòng nhân ái bao dung...
Mờ sớm nằm mơ thấy Cha mẹ trên cao xanh Ấm cả bao la lạnh Giữa trưa mơ thấy rõ Bạn bè xưa đã già Tóc như mây như gió...
Anh ghé Thung Nham Thời trai chưa vợ Đá ven thung Đều mơ lấy được chồng Em đến Thung Nham Thương đời duyên nợ Hình như anh Từ kiếp trước chờ mong...
Đầu thu nắng bên gió Giữa thu mây và mưa Chỉ cuối thu không có Mắt đen em nhìn anh Tình thu thôi nhung nhớ Thơ thu vò rối tơ duyên thu tàn duyên nợ Người mượn hồn bơ vơ...
Ở quê nhà em chơm chớm sang Đông Gió riu ríu mặt trời hồng say ngủ Mây nghênh ngang độc chiếm bầu vũ trụ Bụi mưa dầm hờn giận phủ màn đêm......
Như những cánh hoa bay Lướt qua ngày Nhặt niềm tin rơi Tiếng leng keng trong ly cà phê đá Khuấy những âm thanh lạnh Bão hoà cơn khát...
Em đợi ai Nắng qua rồi mưa tới Dòng sông trôi Vơi nước lớn nước ròng? Em đợi mưa Trời ầm ào mưa dội Mưa gội tóc mưa Mưa chẳng biết nói cười?...
Nam Định ơi, còn nhớ Hồ Vị Xuyên mắt xanh ngắm tiếng chuông nhà thờ Tay trong tay, bâng khuâng nghe tiếng mưa mờ tỏ Sâu tận cùng giấc mơ...
Hôm kia có còn không Mà hôm nay đã tới Hôm qua em đi đâu Để mây chờ gió đợi Có còn không người gọi Nước qua cầu ngừng trôi Hỏi ngày chìm đêm nổi...
Trong đội ngũ các nhà văn mang tên “Nhóm Búp” Nguyễn Diệu Liên là lứa “em Út” của “Lớp đào tạo bồi dưỡng các em thiếu nhi có năng khiếu sáng tác Văn học của Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình, những năm 1976 - 1990”....
Đầu thu nắng nuông gió Giữa thu mây buông mưa Chỉ cuối thu không có Mắt đen em nhìn anh Tình thu thôi nhung nhớ Tóc thu vò rối mơ Duyên thu tàn duyên nợ...
Thiên đường đầu tiên con trong bụng mẹ Đấng sinh thành sẻ máu thịt nuôi con Con lớn tới đâu mẹ gầy tới đấy Thiên thần con đủ chín tháng mười ngày Mẹ sinh con đủ mắt mũi chân tay...
Tuổi hai mươi ta như sợi nắng mai Góc phố yên bình thắp chùm phượng đỏ Con dế vô tư ngủ ngon lành trong cỏ Nụ tầm xuân xanh mát những đường thơ. Tháng ngày trôi,thêm một nhịp đôi mươi...
Mờ sương nằm mơ thấy Cha mẹ trên cao xanh Ấm cả bao la lạnh Trưa không mơ cũng rõ Bạn bè xưa đã già Tóc vờn mây níu gió...
Đà Lạt tháng Mười mưa bay trắng núi Sáng mùa xuân trưa đã mùa hè Chiều buông sớm khí thu dìu dịu Đêm lạnh đông cho những người yêu...
Bài hát “Hỏi nắng đi mô?“ ngay cái tên đã nghe rất lạ. Nó cũng ra đời trong một hoàn cảnh rất lạ. Miền Trung vào mùa lũ lụt, bà con miền Trung có người mất nhà, có người mất con....
Tháng Mười nực đã buông tay Nắng chừng thoáng mỏng, heo may chớm dày Chút xanh ươm mãi chưa đầy Khoảng trời mây xám thoắt gầy bóng ngâu....
Ở trên cao trăng vẫn sáng, vẫn tròn Mà nhân gian kêu lúc mờ, lúc khuyết Khúc nghê thường nào ai từng biết Thang mây đưa đường mờ mịt xa xăm. Chốn thiên cung ai người đã ghé thăm Hay chỉ Cuội bên gốc đa lủi thủi?...
Xét về nghiệp quả nhân duyên giữa cha mẹ và con cái, Phật gia cho rằng: Con cái đến với cha mẹ ở kiếp này là có 4 loại, một là đến để báo ơn, hai là đến để đòi nợ, ba là đến để trả nợ, bốn là đến để báo oán. Nếu không có duyên nợ thì không có gặp gỡ....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!