- Sáng tác mới
Đừng lấy người chỉ biết Quan tâm chuyện hỏi han: "Em đi về có mệt?" Ốm đau, đã thuốc thang?"... Bạn nên yêu và lấy Người chỉ ánh mắt nhìn Biết cần làm gì đấy Cho "một nửa " của mình......
Cửa rừng mưa bụi Tây Trang chốt biên gió núi lật ngang cổng thành Cánh cò đập nắng Mường Thanh mênh mang thung lũng dệt thành ca dao, Rừng xanh nhuộm sắc ban đào...
Chiều cuối năm tất bật Ùa đến khắp mọi nhà Người chăm cây vườn mới Ươm thêm nhiều sắc hoa Nhà nào cũng gói vội Bánh tét và bánh chưng Phố phố cúng cuối năm...
Anh còn nhớ hay anh đã quên? Gió vẫn thổi con đường dài hun hút Cứ để em mong nỗi nhớ hao gầy Anh bảo rằng đón em đêm nay...
- Ơ cái chân! Cái chân mơ tìm núi Ơ cánh tay! Cánh tay mộng bơi sông Về phương trời nào, em chờ em đợi Đến với người nào, nói với em không?...
Trong tàn đêm đời mình, mẹ nấc từng hơi thở. Trái tim khô, bỏ lại những nụ cười. Bàn tay mỏng, nhão nhàu rơi xuống. Không có phép màu nào, con đành nhận nỗi đau....
Người ta thường nói con gái xứ đạo thường có đôi mắt đẹp. Đọc nhiều bài văn rồi đi nhiều nơi làm Gã cũng lờ mờ nghĩ có lẽ đúng . Mà đúng thế thật. Mùa đông năm gã học năm thứ hai ở trường Y,...
Nhìn đi… Có ai không ốm không, Cố vạch tìm thử, Xem đời có ai chưa từng đau Bóp đi… Có ai không buồn không, Cố vắt mà kiếm, Xem đời có ai chưa từng buồn...
Khi xưa ngày bé tí teo Ngày hè nơi bãi tiếng reo tưng bừng Anh em đội nắng mình trần Chơi trò đuổi bắt cát chồn bước chân...
Sắp quên nửa vầng trăng Mây chiều nào cũng nhắc Trăng đêm rằm vằng vặc Sáng tận cùng tâm can Em muốn cố quên anh Mà lúc nào cũng thấy...
Kỷ niệm tuổi thơ những lúc vơi đầy Nơi bến sông này bao tháng ngày vùng vẫy Sải cánh tay bơi bơi ngược dòng chảy Có cô bé trên bờ ngưỡng mộ ngó theo. Có một lần em bầy tỏ ước ao...
Đã gần đến tết, năm nay đã là năm thứ 5, Hoan xa nhà. Cứ mỗi độ tết đến xuân về, lòng anh lại bộn bề bao nhiêu nỗi nhớ nhà. Chiều nay nhận được thư, thì ra, mấy lá thư trước, gia đình gửi vào đều thất lạc....
Ru anh mây mùa hạ Ru em mưa mùa thu Ru anh đợi đông giá Ru em chờ xuân qua Ru thức lời thịt da Thân quen mà mãi lạ Mái nhà che đôi ta...
Người ấy ra đi để nỗi buồn Tôi về thương nhớ mãi không thôi Hoàng hôn buông xuống tôi ngồi đợi Đêm về sương đọng, ướt bờ mi Ngày ấy người đi chẳng nói gì...
Những người hiểu ý nghĩa việc làm của Phạm Hữu Hiến thường gọi anh bằng cái tên trân trọng “Người đánh thức hồn thời gian”. Là người con xứ Huế nhưng lớn lên gắn bó với Bình Phước - mảnh đất xa xôi nơi miền Đông bạt ngàn nắng gió, Phạm Hữu Hiến đã yêu say mê mảnh đất ẩn chứa trong lòng biết bao dấu......
Đợt sau Covid lần hai một thời gian, Hà Nội có mở cửa cho đi lại theo chế độ giãn cách. Có một lần ban đêm đói quá, mình ra Circle K mua đồ ăn, xong đứng uống luôn chai trà xanh vì mình khá thích trà. Một cậu nhìn cũng trẻ, nhưng hơi dặt dẹo, tới xin mình chai nước khi mình đã uống xong....
Đã từ lâu rồi khi Covid xảy ra, nhiều biến cố đến với mình. Nhiều tới độ mà lúc nào mình cũng cảm thấy như nó mới xảy ra. Chuyện của năm kia nghĩ như chuyện của năm ngoái. Chuyện đã qua mà vẫn ám ảnh như chuyện đang diễn ra....
Gió không phải là mây Nắng không là hoa lá Anh chẳng phải là em Nhân tố rời tất cả Nhưng cành non tìm lá Hoa tìm quả trên cây Sông tìm đôi bờ lạ...
Đó là quy luật giá trị. Nói thơ thẩn lãng mạn chút thì nó chính là điển hình của việc "Mây tầng nào gặp Gió tầng đó". Trả giá tới đâu để đạt được cái giá trị mà mình muốn. Khó xác định lắm. Vì hầu hết các mô hình định giá đều dựng trên giả định....
Chiều nay nỗi nhớ chênh chao Đem tôi về thủa hanh hao nắng vàng Nhớ ai giọng hát dịu dàng Môi hồng yếm thắm bên đàng năm xưa...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!