- Sáng tác mới
Kỷ niệm bỗng lìa cành, Cả rừng thu lá đỏ, Hương cốm nào cuối phố, Nắng bỗng bừng lên, trong ngọn gió hanh... Sụt sùi Đông về, Kỷ niệm ướt mong manh, Xin chút gió Xuân, Xin hầm hập gió Lào,...
Cáo lão cha xưa lại chốn này Xênh xang bến nước ngựa xe đầy Thuyền tiên lấn sóng rồng thần đấu Lọng báu chen mây hạc quý bay Một thuở áo xiêm mờ mịt bóng...
Thời ấy bên dòng sông quê Đêm trăng vàng ngấn nước Hai đứa mình như hai chích bông Thõng chân khỏa sóng vàng Nhìn sông mươn mướt. Một con đò làm ánh trăng nghiêng Một mái dầm khuya quẫy nước khẽ nâng lên Hai bờ sông La tiếng hò đồng vọng....
Tới bất cứ nơi đâu cũng nghe người ta khoe Xứ sở ấy đất địa linh nhân kiệt Trớ trêu thay cho những điều ta biết Đất nước nghèo lệ dân mắt đỏ hoe Xứ nguyên khí gió Lào khô sỏi đá Người dân quê phiêu bạt khắp mọi miền...
Gió Lào làm nở hoa Sim, Gọi hoa Mua tím, tìm chim cuối trời. Gió Xuân gợn sóng không lời, Gọi Lưu Ly nở những lời Bâng Khuâng. Đầu tường hé nụ Tầm Xuân,...
Chợt ngơ ngác Thấy đầu mình bạc trắng Thấy bàn chân cũn cỡn Chạy lon ton Theo vết bùn ai vừa lên bến nước Sông La xanh Xao xác tiếng ru buồn......
Nhớ thời lên chín lên mười. Tuổi thơ thung thăng theo những con đường nhỏ trong xóm rợp bóng tre mà đi. Những mái nhà tranh nho nhỏ nấp bóng dưới um tùm lá. Ai cũng có mảnh vườn ao cá. Làng quê xanh um mướt mắt trong hồn khi nhớ những ngày đuổi theo bươm bướm;...
Đá Bia sừng sững trên cao Bậc đá cầu thang tít tắp Hạt bụi, giọt sương rải khắp Dành cho việc nhất định nào Cảm ơn cây gió lao xao Cảm ơn đất trời cao rộng Cảm ơn cõi mê giấc mộng...
Ông đã chắt ra từng giọt máu Còn đỏ tươi ở giữa tim mình Ông đã dứt ra từng miếng thịt Từ cơ thể mòn... Để dâng đến Cao xanh… Cả phòng xử lặng im phăng phắc Từng lời ông thấu đến tâm can...
Ngày mai con đã bước vào phòng thi, Ngủ ngon con yêu nhé, Ba đặt môi lên trán con rất nhẹ, Theo gió mát ngời Xao xác cả vòm sao... Cả một bầu xanh ngọc Thức cùng ba đêm này......
Mưa từ ngoài bể mưa vô Mưa ngang núi Ngự lô xô trắng trời? Mưa dốc bắc dội xuống đời Mưa ngược nam gió bời bời sũng mưa?...
Tóc dài xanh mướt sông Lam Mắt môi lúng liếng nghiêng Ngàn Phố ơi Nước trong uống chết khát người Rễ si hóa đá trồng thời thanh xuân...
Ôi, sông La Cuộc đời tôi ở đó Tháng năm trôi Sông cằn cỗi như người Nội, ngoại mất Ba mẹ giờ đã khuất Róc rách chiều trôi Bên lở, bên bồi Sông cạn dòng Chỉ thương nhớ chảy xuôi...
Quang Trung đứng khuất trong rừng thông núi Quyết xanh cây Vòi vọi ngóng Nguyễn Du đi từng bước nặng nề, bơ vơ trên bãi cát dài nóng bỏng Gió Lào xé tiếng thông xanh thành ngàn vạn mũi tên xỉn màu, đỏ thẫm...
Dịu dàng phố Dịu dàng thu Con đường em về ban trưa Ngát thơm mùi hương hoa sữa Cơn gió lao xao cũng ngọt đến nao lòng. Dịu dàng nắng Dát vàng không gian mênh mang...
Lung linh dưới những ánh đèn Một Hà Nội phố hiện lên rất tình... Vơi đi vất vả mưu sinh Tàu xe tấp nập, còi inh ỏi ngày ... Chỉ còn im lặng bóng cây Nhẹ nhàng sâu lắng sóng say mặt hồ...
Gió Lào làm nở hoa Sim, Gọi hoa Mua tím, tìm chim cuối trời. Gió Xuân gợn sóng không lời, Gọi Lưu Ly nở những lời Bâng Khuâng....
Qua không gian Bá Thước Dang tay đón cùng đi Ma mị rừng Mường quê Nhập dàn chiêng ún vẫy Áo ngắn khoe cạp váy Cúc buông, cài hoa văn...
Chắc rằng người đã quên tôi Câu thơ người cũng bỏ rơi bên thềm Đâu còn những phút hàn huyên Giãi bày tâm sự, ưu phiền bên nhau Bây giờ kẻ trước người sau...
Cây đàn chỉ có một dây Âm thanh rung mấy ngàn ngày chưa tan Cần tre cong níu thế gian Lóng tre bật núi nâng ngàn lên cao...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!