- Sáng tác mới
Làm sao đến được cùng em Mưa phùn gió bấc ngược về Mây mù đường xưa mất lối Em gieo rét mấy cuộc đời Làm sao để ta thành đôi Tầm xuân em nào có lỗi Bông cúc cuối thu nở vội...
Miền đất nơi có Người tôi yêu Tôi đã đến sau bao lần mong đợi Hoa nở ngạt ngào, trời xanh vời vợi Mây trắng ngần trên những vạt hoa lau....
Tôi được đọc những bài bình thơ rất sâu sắc, thấu cảm của tiến sĩ Bùi Đại Dũng trước khi được đọc thơ anh. Bùi Đại Dũng từng công tác tại Ban Tài chính quản trị trung ương, tổ tư vấn của Thủ tướng chính phủ, Bộ nội vụ, hiện nay đang là giảng viên Đại học quốc gia Hà Nội....
Tôi giờ đã khác tôi xưa Đôi khi hoang tưởng mình chưa chạm già Trái mãng cầu gọi quả na Tháng hai âm tới có là ba dương...
Xin đừng gọi tên em "Hoa dại" Tội nghiệp Dã Quỳ lắm lắm ai ơi! Giản đơn em mãi là thân gái Khát tự do, không biết hỏi, đòi......
Mây không có nhà mây rơi xuống đất Gió không có nhà bay về đâu gió Núi có nhà không mà rừng cứ mất Biển có nhà không bạc đầu trắng sóng...
Tháng Mười bẽn lẽn Sợi nắng vàng hoe Vàng con mắt hẹn Chợt nhớ dã quỳ... Hoa ơi có biết? Lòng xao xuyến hoài... Dã quỳ có nở?...
Một ngày nhịn một bữa cũng được. Người sống lâu là người ăn 1 hoặc 2 bữa mỗi ngày. Không được suy nghĩ rằng phải ăn cơm, phải ăn thịt......
Đông về rồi có lạnh lắm không em? Con đường xưa giờ chỉ còn một nửa. Em còn đi trên con đường ấy nữa? Nhớ hái giùm anh chùm hoa sữa cuối mùa thu....
Tôi giờ đã khác tôi xưa Đôi khi hoang tưởng mình chưa chạm già Trái mãng cầu gọi quả na Tháng hai âm tới có là ba dương...
Ấn tượng thật khó quên: “Bùi Đại Dũng, một Tiến sĩ Kinh tế - Nhà ngoại giao - Người thầy giảng dạy ở một trường Đại học quốc gia, với hai lần đóng góp vào diễn đàn “Ra mắt sách” của “Nhóm Văn Búp” bằng tham luận, với phương pháp cảm nhận, phẩm bình, mổ xẻ văn chương khá tinh tế, lý thú.”...
Đầu thu nắng nuông gió Giữa thu mây buông mưa Chỉ cuối thu không có Mắt đen em nhìn anh Tình thu thôi nhung nhớ Tóc thu vò rối mơ Duyên thu tàn duyên nợ...
Mở mắt, vẫn vầng trăng thuở ấy, Kém ngây thơ, kém sáng, thêm quầng... Gió mùa Đông, Mùa Đông nào trên ấy? Mây lạnh về, Em đắp mấy tấm chăn?...
Vào thời vua Minh Thế Tông, ở Giang Tây có một người làm nghề dạy học, họ Du, tên là Đô. Người này học rộng nhiều tài, năm 18 tuổi đã thi đỗ tú tài. Thấy nhà mình nghèo quá, anh bèn cùng với mấy người bạn cùng nhau mở lớp dạy học....
Phảng phất giữa chiều thu Một chút thơm vời vợi Một chút gì ngẫm ngợi Trong bàng hoàng nước xanh. Có gì rất mong manh Vị chát vừa lắng lại Vị ngọt như chờ đợi...
Khoan hò khoan Ta rời bến người Giữa mùa đại dịch Con đò này chỉ chở một người thôi Thân lạnh giá trái tim thôi đập Lưu luyến kiếp người linh hồn còn ấm Xin đừng quay mặt lại hồn ơi Khoan dô khoan...
Ông tôi dạy cộng, dạy trừ Dạy nhân chia với chép thơ thuộc lòng Chúng tôi tập võ, luyện công Ông đưa đến lớp, rồi ông đón về...
Như một quy luật bất biến của đời người, cái gì mất đi thì mới biết quý tiếc, nhưng đến khi đó mọi thứ đã quá muộn. Biết rằng sẽ có những mấp mô trên đường đời, sẽ có lần trượt ngã để lớn khôn hơn, nhưng sao cứ phải...
Chỉ là Day dứt thôi anh Nhãng yêu Thoảng sợi gió tình vấn vương Rằng thương Thì thật là thương Mái tranh một túp Con đường quá xa Ngày hoa Ngủ giữa nhụy hoa...
Nhớ ngày đi sơ tán Mình thích chơi chọi gà! Hai lớp cùng chung lán Một lối hào chạy ra... Ngồi học nghe tiếng súng Ai nấy đều giật mình!...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!