- Sáng tác mới
Trái đất này đâu được là hạt bụi, Em mong manh, Như phấn thổ phù du... Như trái đất này mong manh, trăm triệu tuổi. Nhỏ nhoi sau đám bụi Tinh Vân... Ngược sóng Luân Hồi, anh vừa nhìn thấy,...
Đường chẳng như xưa, Lối cũ chẳng còn. Bến nước đầy vơi, Bùn lấm dấu chân son... Đêm ngửa mặt đếm sao, Mảnh trăng xưa đã rụng. Lục bình kêu bìm bịp,...
Chào ngày mới thật mới Lên thuyền rời bến Mê Theo dòng sen dẫn lối Ta về nơi biển khơi... Chẳng còn sóng luân hồi Chẳng chòng chành nghiêng ngả...
Tình hình ở Phước Long có nhiều chuyển biến lớn. Ở vùng tranh chấp, quân địch thường càn quét lấn chiếm. Những nơi chúng càn qua, buôn sóc xác xơ. Những vườn điều đang sai bông bị đốt trụi, những ngôi nhà dài là nơi tụ họp của cả buôn cả sóc, nơi đặt những cồng chiêng, những ché, xà Nung quý giá......
Đá Bia sừng sững trên cao Bậc đá cầu thang tít tắp Hạt bụi, giọt sương rải khắp Dành cho việc nhất định nào Cảm ơn cây gió lao xao Cảm ơn đất trời cao rộng Cảm ơn cõi mê giấc mộng...
Pari trong một chiếc ly, Địa cầu trong một giọt sương khuya, Óng ánh chút bình minh buổi sớm... Những đường phố châu Âu, Cổ kính vắng bóng người, Chờ hoàng hôn nắng lượn... Bước chân em qua, Những bóng lá âm thầm,...
Nếu như Pa-ri là thủ đô có thật? Nó có thật trên bản đồ Thật hơn, gần đây trong một trận đánh bom. Ôi chao ôi, nước sông Xen, Tháp Nhà Thờ Đức Bà sừng sững Ghế đá, công viên, chiều thu lá đổ Có còn bức thư tình gửi nàng Cô-zet...
Bất chợt, gió bấc về. Lá cây bàng trước cổng trường cấp ba Lê Hồng Phong Nam Định từ vàng chuyển màu đỏ sậm, lúc rời cành lá đã héo khô, cuộn lại lăn trên mặt đất khô rang xao xác....
Có một ngày nào mình rời Tam Giới, Ngoài cõi Ngân Hà căng mắt kiếm tìm, Một nguyên tử li ti, Le lói chút bình minh... Cả hệ Mặt Trời sao thảm thê đến vậy? Trái Đất kia cứ quay tít vô hồi,...
Một hạt bụi Anh chỉ là hạt bụi Bay giữa đời Em hứng giữa lòng tay Em dụi mắt Gột anh bằng nước mắt Em hồi sinh Cho hạt bụi buồn vui...
Có một ngày nào mình rời Tam Giới, Ngoài cõi Ngân Hà căng mắt kiếm tìm, Một nguyên tử li ti, Le lói chút bình minh... Cả hệ Mặt Trời sao thảm thê đến vậy? Trái Đất kia cứ quay tít vô hồi,...
Trong dòng Ngân Hà lấp lánh muôn ngôi sao khổng lồ của văn minh nhân loại, nhiều ngôi sao Việt xuất hiện, mỗi người một bản sắc riêng nhưng họ đã mang lại cho nền văn hóa phương Đông những áng thơ văn bất hủ. Bên cạnh những áng văn gắn liền với những biến cố thăng trầm của lịch sử, thì đây là lúc âm......
Ngẫm đi ngẫm lại, thấy cha ông ngày xưa nói thật đúng rằng, về tâm tính, con người dường như trẻ nít lại. Hình như qua bao bể dâu tang điền, chuyến tàu Sinh, Lão, Bệnh, Tử đang chậm dần đều để cho hành khách có thời gian suy ngẫm mà bước xuống sân ga vĩnh cửu của vòng quay ba vạn sáu ngàn ngày ngắn......
Em là một cô gái không thật đẹp nhưng có duyên! Làn da không trắng nhưng có luôn hiện hữu trên môi một nụ cười tỏa nắng khoe hàm răng trắng đẹp mê hồn. Cặp mắt biết nói với hàng lông mi dài dù không chau chuốt nhưng cũng đủ để làm mê hoặc bao chàng trai vùng biển....
Đời người rất ngắn ngủi. Nó tựa như một giấc mộng kê vàng. Phật gia giảng rằng: Nhân thân nan đắc, Phật Pháp nan văn. Có được thân người là trân quý lắm, bởi một sinh mạng phải tu bao nhiêu kiếp trong luân hồi mới có thể có được cái thân người. Vì vậy, khi đã có thân người rồi thì phải biết quý......
Tôi chưa một lần đến được Hoàng Hạc Lâu, Hàn San tự, hay các địa danh nổi tiếng của đất nước Trung Hoa có 5000 năm văn hiến với bao nhiêu những giá trị mà đến nay vẫn làm hậu thế kinh ngạc … Nhiều lúc, nhìn qua các tranh ảnh ở trên mạng, nhìn những địa danh mà mình muốn tới, cảm giác cứ như là đang......
Trần Nguyên Đán (1325 – 1390) hiệu Băng Hồ, là tôn thất nhà Trần, dòng dõi Chiêu Minh vương Trần Quang Khải. Làm quan tới Tư đồ dưới thời các vua Trần Nghệ Tông, Trần Duệ Tông và Trần Phế Đế, tước Chương Túc quốc thượng hầu....
Nếu ngày xưa anh chẳng gặp em, Thì lục bình chẳng tím nhàu đến thế . Giữa thung sâu, nghe ngàn dâu bãi bể, Vọng tím màu hoa … đồng vọng những kiếp sau....
Ngẫm đi ngẫm lại, thấy cha ông ngày xưa nói thật đúng rằng, về tâm tính, con người dường như trẻ nít lại. Hình như qua bao bể dâu tang điền, chuyến tàu Sinh, Lão, Bệnh, Tử đang chậm dần đều để cho hành khách có thời gian suy ngẫm mà bước xuống sân ga vĩnh cửu của vòng quay ba vạn sáu ngàn ngày ngắn......
Tơ non đến thế là cùng Bên em núi đá xem chừng cũng non Bỗng dưng em ạ, tôi buồn Ngày mai còn đấy nhưng còn em đâu...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!