- Sáng tác mới
Trong văn đàn Việt Nam những năm đầu thế kỉ XX đã xuất hiện một vầng sao Khuê. Dù rằng cuộc đời của ông vừa tới tuổi “tri thiên mệnh” đã ra đi; dù rằng thời gian để ông say sưa với rượu,...
Con đường ấy ngày xưa ta đã bước Cũn cỡn như chú cún con thơ dại ven đường Cầm tay ngoại, lâu lâu dừng một bước Ngoai ngoái bóng chiều, chút bụi, dấu chân son... Con đường ấy choãi dần lên ngọn núi chon von...
Ở cách quê chẳng quá dài Mỗi năm cũng độ một hai lần về Cỏ xanh mướt dải bờ đê Mà bước chân đã lạc về xa xăm. Tin dì đau đã nhiều năm Mà ba bẩy lượt mới thăm được dì...
Đàn ông kỳ cục lắm Sẵn "Cơm" , "Phở " vẫn thèm! Hoa đẹp, mình còn ngắm Họ tiếc gì lời khen? Đàn ông mê phụ nữ Vốn bản chất giống nòi Phần tò mò, thích thú "Của lạ", cũng muốn coi......
Quẩn quanh trong lý thuyết Phải "sống cho chính mình" Đến già cũng chẳng biết Mình vẫn luôn quên mình! Vẫn sẵn sàng hy sinh Con cần đâu, có đó! Vẫn cơm niêu, nước lọ...
Sáng nay em đi công tác Bàn quen chỉ còn mình anh Đắng ngắt, định gọi thêm sữa Nhưng thôi, nhắm mắt uống nhanh......
Trong một chuyến công tác tình cờ chúng tôi có dịp ghé thăm Hà Tiên. Sau hơn một giờ, chuyến tàu cao tốc đã đưa anh em trong đoàn từ đảo Phú Quốc cập cảng An Thới đặt chân lên đất Hà Tiên, thành phố biển xinh đẹp nằm bên bờ vịnh Thái Lan....
Có lần tôi và một người bạn nói chuyện về các truyền thuyết dân gian, tôi hỏi: “Ông có biết chuyện Bạch Xà và Hứa Tiên không?” Bạn tôi đáp: “Tôi chưa từng xem truyện, nhưng phim thì có xem qua”....
“Thủy đáo cừ thành” là câu thành ngữ Tiếng Hán ý nói rằng thành công sẽ tự nhiên đến khi có đầy đủ các điều kiện cần thiết mà không cần phải nhất mực truy cầu. Câu thành ngữ này bắt nguồn từ một câu chuyện vào thời nhà Tống (960-1279)....
Người ta khép chặt cửa phòng Sợ cơn gió lạnh lùa trong áo mềm Còn tôi ra tận cửa thềm Cởi khuy áo thả hồn lên cành đào...
Xuân đã về đầu ngõ nhưng chưa vội "Giơ tay bồng ông Phúc vào nhà" mà cứ vẩn vơ nhớ Tết. Năm nay mình đã có "ngũ ngũ" cái xuân xanh, kể từ khi đến tuổi biết nhớ (chứ không phải là tuổi biết yêu) thì cũng ngót nghét nửa thế kỷ được ăn Tết rồi. Tết nào cũng vui, cũng đáng nhớ. Giờ......
Người ta khép chặt cửa phòng Sợ cơn gió lạnh lùa trong áo mềm Còn tôi ra tận cửa thềm Cởi khuy áo thả hồn lên cành đào...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!