- Sáng tác mới
Buổi sáng. Chúng mình đi quanh khu ký túc xá. Trời lạnh ngắt. Khu vườn trường mênh mông. Cây trơ cành. Khi tới khu hồ rộng tất cả đều bất ngờ vì đêm qua hồ đã đóng băng....
Sao em lại ngượng ngùng Khi anh gọi em là: Nghệ sĩ! Ơi cô giáo dịu hiền giản dị Vì học trò tận tụy ngày đêm. Mỗi cây đàn là một bé em Từng cặp mắt nốt "si đen" lay láy(*)...
Mới là ngày 18 nhưng anh đã xin phép được nghỉ trước một ngày.Quanh năm lặn lội tất bật ở công trường thật ít khi anh có được thời gian ngọt ngào bên người vợ yêu dấu......
Người ta thường nói con gái xứ đạo thường có đôi mắt đẹp. Đọc nhiều bài văn rồi đi nhiều nơi làm Gã cũng lờ mờ nghĩ có lẽ đúng . Mà đúng thế thật. Mùa đông năm gã học năm thứ hai ở trường Y,...
Có những lúc anh ngồi như pho tượng Trước những điều trái ngang Trong tập hồ sơ lộn xộn trên bàn Tập hồ sơ chứa những phận người trong đó Với nhiều kích cỡ Thân xác nẫu ra trong mòn mỏi đợi chờ...
Dù anh ít khi nói Mọi người đều cảm thông! Đôi khi anh mệt mỏi Với vị trí người chồng... Chị không may mất trí Chẳng nhớ trọn điều gì Lời nói và suy nghĩ...
Vẫn là ngọn núi ấy phải không em Bao năm rồi núi có còn xanh thế Bao năm rồi đá có còn bền bỉ Ngả tấm lưng đỡ từng bước chân người! Bà Rá quê em thành nỗi nhớ khôn nguôi...
Sau một seri bài phê bình về những tập thơ đương đại, cũ nhất cũng là những năm 90 của thế kỷ trước; tôi được bạn trao cho một tập thơ mà tác giả cùng thế hệ với các nhà thơ chống Mỹ....
Cầm Khúc Hạ yên, chắt lọc từ hơn 30 năm làm thơ của Nguyễn Thành Tuấn, tôi tự hỏi nếu ngay từ những ngày đầu làm thơ mà anh đã tự trang bị dầy dặn các kiến thức về lý luận phê bình văn học như mấy năm gần đây, thì thơ anh sẽ như thế nào?...
Anh tôi ra đi đã gần một năm, tôi vẫn phải cố mãi mới có thể kìm nén cảm xúc mà viết ra những hồi ức này trong nước mắt. Nhớ về anh là cả một vùng yêu thương yêu kính, biết ơn… ngập tràn trong trái tim tôi....
Chắc tại anh ngộ nhận Nên xa càng thêm xa Cảm thông cùng thân phận Nghĩ người cũng như ta Đem trái tim khờ dại Tặng em ngày hôm qua Ngày hôm nay trở lại Thấy tình yêu phôi pha...
Không có gì khác lạ vẫn là em đó thôi Mà khi anh xa rồi Em sống đời một nửa Không có người đón cửa Khi sớm tối đi về Chẳng có ai vỗ về Những lúc đau, lúc ốm...
Anh kẻ sống vươn lên từ cõi chết Em chớ nên đùa cho đỏ máu tim đen Có phải chăng khi anh trộm nhớ em Là những lúc hồ ly giở trò ma mị....
Tình cờ gặp một người làng tại đám cưới ở thành phố Hồ Chí Minh. Sau một hồi hỏi han tình hình, ông nói với tôi: Làm nghề viết, sắp “hưu” rồi sao không viết cái gì về làng mình đi! Tôi “ớ” người ra. Ừ nhỉ, quả là từ trước tới giờ, tôi chưa viết được cái gì ra hồn về làng mình cả!...
Ta nhận ra nhau khi ánh sáng bừng lên Khi bàn tay tinh khôi thức Ưu Đàm bừng nở Ánh mắt yêu thương và nụ cười rạng rỡ Thiên Ý hiện về trong vũ điệu thần tiên....
Rồi từng chiều cuối tuần qua đi qua đi. Cho tới một ngày gã thấy lòng chết lặng khi về tới bến đò. Lái đò là một bạn gái trong nhóm văn nghệ xóm Nàng....
Tôi quen Tiến sĩ Bùi Đại Dũng từ cuộc ra mắt sách Văn học của ba Thi nhân nữ trong “Nhóm Văn Búp” tại Khách sạn Dream thành phố Thái Bình vào một ngày Thu, cách đây đã hơn ba năm, gì đó....
Anh say rồi có viết lên kiệt tác không em..? Xưa... Vũ Hoàng Chương viết lời điện đảo cung bậc quay cuồng thân xác ngả nghiêng...
Chẳng đợi ngày gió may heo heo thổi, lòng tôi đã ngổn ngang nỗi niềm quê. Khắc khoải nhớ từng mái tranh nép sau lũy tre già xao xác, tôi thương những gương mặt người theo tôi đi dọc một đời người, thương cả con mèo mướp nhỏ bé khoanh tròn tìm giấc ngủ bạn bè ấm áp trong lòng tôi...
Những năm tháng xa quê cha đất tổ, đôi lần sực nhớ tới hương tết quê nhà, tôi đã cất công đi tìm vị thứ bánh chưng để dành bằng cách thả bánh xuống giếng khơi mùa đông mà không kiếm được....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!