- Sáng tác mới
Hôm ấy là ngày Nguyên Đán, tháng giêng, năm Trinh Minh thứ hai, trăm quan tụ tập, vua Trần vì đêm qua rượu quá say, vẫn còn li bì chưa tỉnh, mãi tới chiều mới ngơ ngác tỉnh dậy, thì Hạ Nhược Chúc đã kéo quân vượt qua sông ở Quảng Lăng, Hàn Cầm Hổ với năm trăm tinh binh,...
Chuyện kể rằng, vào một ngày, người ta tổ chức cuộc chạy đua giữa Tình yêu và Ly biệt. Nhưng Ly biệt mãi vẫn không rời vạch xuất phát. Trong khi Tình yêu mải miết chạy. Chạy mãi, Tình yêu thấm mệt rồi quyết định bỏ cuộc vì cảm thấy quá oải. Vào lúc này, Ly biệt mới rời vạch xuất phát....
Sáng sớm mình còn đang nằm lơ mơ trên giường đã thấy giọng người thiếu phụ văng vẳng ngoài hành lang: Kêu cho lắm vào. Cùng với giọng có phần chì chiết là tiếng dép khua lẹt xẹt mặt sàn. Khu an dưỡng như một tiểu bán đảo nằm sát mép biển....
Từ thời sinh viên, tôi nhớ nhà văn Bùi Hứa Hiệp có nói làm thơ là biến thế giới của mình thành thế giới của người khác. Hàn Mặc Tử thì viết “Người thơ phong vận như thơ ấy”. Trần Hưng, thơ và người, cơ bản cũng là một ví dụ điển hình....
Lê đã quyết định trở lại đơn vị sớm. Mặc dù y lệnh chưa cho phép nhưng ruột gan Lê cồn cào khi nghĩ đến bao đồng đội còn nguy nan ngoài chiến hào. Những ngày này, thêm một tay súng là đồng đội có cơ may bớt máu chảy đầu rơi. Dạ Thủy tần ngần khi nghe Lê nói về quyết tâm trở lại mặt trận....
Hoan nhớ như in sáng ngày 10/2/1960, anh lên đường nhập ngũ. Đêm mẹ không ngủ. Hoan nghe tiếng mẹ ho và trở mình liên tục. Dù tự tay viết đơn tình nguyện nhưng Hoan vẫn không khỏi bồi hồi. Anh không chợp mắt được, lòng bộn...
Dễ chừng tôi đã đọc "Sở kiến hành" của Nguyễn Du cả hơn chục lần rồi! Thời nhỏ, đạn bom loạn lạc, sơ tán hết đồng này núi nọ. Cơm khoai không có. Thức đêm vò võ nghe tiếng bom, tiếng pháo mà rùng mình. Nói gì đến trường, đến lớp. Ngoại tôi cầm theo được tập giấy dó, chỉ lâu lâu dạy cho vài......
Pháp luật dành cho em “Lời nói cuối cùng” Em không thể nói bằng lời mà nói bằng nước mắt Nỗi đau tận đáy lòng 16 năm nén chặt Giữa pháp đình cứ thế tuôn rơi...
Ít nhất là trên 2500 năm, khi Thích Ca Mâu Ni hạ thế độ nhân, loài người đã một thời tỉnh Mê biết rằng có những sinh mệnh cao tầng đang bảo hộ họ. Thậm chí, đức Phật Thích Ca còn hé lộ cho chúng ta biết rằng Ngài khác chúng ta có một chữ Mê và Tỉnh mà thôi....
Không dứt mưa Không ngừng gió Cánh đào đỏ rơi Lạnh, run, kiệt sức. Giọt và giọt nhỏ xuống Anh đào khóc Nó sẽ trắng... sẽ trắng... Một thời đẹp vừa qua... như thế....
Nắng tháng Tư, dát vàng như mật, nắng hanh hao pha chút đỏng đảnh của cô nàng đầu hạ, yêu nồng nàn, khát bỏng, ngây thơ, nhưng cũng đầy bao dung, thánh thiện. Sấm bất ngờ trong sương sớm, mưa rắc bụi trên cành cây kẽ lá....
Chắc nhiều người đã biết hay nghe nói đến lá thông. Có rất nhiều thực phẩm, thuốc làm từ lá thông, hay có chứa lá thông. Đến nay, dược hiệu được giới thiệu (ghi trên các hộp thuốc) đều được kiểm chứng thực tế và công nhận là đúng....
Đọc một câu không nghỉ đã khó, đọc một trang không nghỉ còn khó hơn, đọc một cuốn sách không ngừng nghỉ quả là việc không thể. Kiệt sức mất....
Lạ thật! Tôi đã thấy trong số bạn bè mình rất nhiều người chẳng có dính dáng, hiểu biết gì về Biển mà tự nhiên cứ yêu nó. Trong số ấy có cả tôi......
Tôi yêu Sài Gòn- Thành phố Hồ Chí Minh từ lúc nào không biết. Thành phố phương Nam nắng và gió. Nắng chang chang và mưa thì ào ạt, không có kiểu thời tiết “ẩm ương” như miền Bắc quê tôi....
Hãy nhớ rằng, không ai có thể quay ngược lại thời gian để bắt đầu lại từ đầu, nhưng bất kỳ ai cũng có thể bắt đầu từ ngày hôm nay và tạo ra một kết thúc mới....
Ngỡ như Bùi Thanh Huyền sinh ra để làm thơ, đề hồn nhiên yêu, hồn nhiên sống, hồn nhiên cảm nhận hết thảy những nâng niu, yêu chiều của cuộc sống và người thân. Vừa tốt nghiệp phổ thông, đất nước Liên Xô hiền hòa, tươi đẹp đã dang tay đón đợi,...
Tôi biết nhà thơ Bùi Thanh Huyền từ thuở chị 13 tuổi, thuở chúng tôi cùng là “Búp trên cành” trong vườn ươm của Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Thái Bình. Ấn tượng trong tôi lần đầu gặp chị mãi là hình ảnh chị mặc áo hoa, mái tóc mây bồng được bím buộc gọn gàng hai bên....
Yêu thương và trân trọng nhưng buộc phải giết những người anh em của mình phải chăng đó chính là bi kịch của chúng ta, của cái thế giới đang dần trở nên bại hoại “trong thời đại chúng ta”? Cái thời đại mạt thế vì ích kỷ cùng cực mà máu lửa, chiến tranh, mưu mô ác độc và bẩn thỉu...
Bạn đã uống cafe nguội ngắt bao giờ chưa? Một mùi tanh tanh, một vị ngang ngang. Bạn đã bao giờ thử cảm giác một tình yêu nguội lạnh chưa? Một ánh mắt lạnh lẽo, một cảm giác ghê ghê. Thật hạnh phúc nếu Bạn có thể giữ nhiệt độ tùy ý đối với cafe và tình yêu, nhưng thời gian thì lại không giúp giữ......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!