- Sáng tác mới
Nếu gọi Hồ Tây là Đạp Hối Chắc nhiều người không hiểu ra sao Thời Thục,Triệu * còn dòng nghịch thủy Nước Sông Tô chảy ngược rót vào Khi Pháp đến khúc sông bị lấp...
Chắc ai cũng tò mò muốn biết cái thôn Hạnh Hoa cụ thể này ở đâu? Và họ Đỗ tại sao lại ngẫu nhiên được ngồi uống rượu nơi này. Tra cứu tìm hiểu thì mới thấy nguyên lý: Hình tượng văn chương ở cấp độ nào...
Hãy sống với phút giây của hiện tại. Vì chỉ có hiện tại, chỉ có giờ phút này mới là thực. Quá khứ dù thế nào đi nữa cũng không phải là thứ đang hiện hữu và chúng ta chẳng thể nào thay đổi được cái đã diễn ra....
Tôi làm thơ nhiều lúc chưa hay Triết lý sự đời đôi khi chưa chuẩn Nhưng có điều tôi luôn cảm nhận Là đem niềm vui đến với mọi người...
Tôi là một trong những người con xa quê của mảnh đất ven sông Hồng này, nơi đây đã sinh ra và sống trọn một tuổi thơ trước khi hòa vào dòng đời thoát ly đi đến mọi miền đất nước....
Khi người ta chào đời Vô danh từ thiên cổ Ai cũng có một thời Có tên và có tuổi Huy hoàng qua năm tháng Như sao băng ngang trời Chớp hữu danh lóe sáng Rồi tắt vào vô danh...
Những ngày cuối năm sau đợt mưa lạnh lê thê, đầu tháng chạp nắng vàng chợt bừng lên rạng rỡ trải dài trên miệt vườn đất bãi quê tôi. Và kìa trên triền sông Hồng đã sáng rực lên sắc hoa chờ đón Tết....
Sắp giao thừa ta nhớ thương tháng Chạp Gió bấc căm căm run cầm cập cuối hồi Ta thương nhớ cơn mưa phùn bối rối Môi hoa đào son đỏ tháng Giêng vui Đất gặp trời ta gặp mẹ cha ta...
Quê hương ấy là nơi chôn nhau cắt rốn của mỗi con người. Quê hương thân thương mộc mạc, gần gụi mà giản dị, ở đó có ao rau muống, dậu mồng tơi và bát dưa cà, có lời ru của cha của bà bên cánh võng....
Nhớ thời dấp nước nụ cười cánh hoa ướt sũng nhạt người môi son Mây đen ầng ậng vo tròn ngâm da đồng trũng mưa còn còn mưa Móng chân vàng úa cáu chua...
Năm dài bụi bặm lãng quên tích nhựa thai nghén cho đêm trăng thề Dậu vườn tường đất ngõ quê lũi lầm quỳnh sống giữ lề xanh riêng Từ từ mở dưới trăng nghiêng...
Đường về trả nợ Mùa Thu Nhẹ bao năm tháng mỏi nhừ xa quê Màu vàng trải tận chân đê Hương đồng rẽ lối dẫn về ngày xưa Dòng sông tắm bóng hàng dừa Tầng cao tiếng sáo nhẹ đưa cánh diều...
Làng quê sau buổi làm đồng Cửa đình trống phách bung bung chiếu Chèo, Mắt giai mắc cạn yếm điều Tinh tinh tình cốp nhịp theo tiếng lòng Chiếu Chèo váy đụp xệ cong...
Ở nước Nhật, Mùa lá xanh lá vàng lá đỏ Lá cỏ cây tự nhiên hóa thành hoa Người già bỗng rộn ràng như trẻ nhỏ Lữ khách ngỡ ngàng tưởng ở trong mơ...
Có lẽ mỗi gia đình, mỗi con người đều có những hoàn cảnh riêng, đôi lúc nghĩ lại lại thấm câu nói khi mẹ và bố tôi còn sống. “Con hãy đứng thẳng trên đôi chân của mình, ngẩng đầu mà sống. Cái gì không phải của mình thì không bao giờ được lấy con nhé"....
Vần thu này Nhà thơ chưa đọc lên Như đứa trẻ sinh ra Chưa được khóc Bản nhạc kia Chưa hát im đời thóc Có khác nào Người không tuổi không tên...
Ngủ đi em ngủ đi em Tìm về khoảng lặng êm đềm bình yên Lãng quên đi những ưu phiền Tránh đi những thói nhiễu nhương ở đời Muốn là một ngọn gió trời...
Ngóng trông mãi tận cuối trời Bóng tà dương đã buông lơi xa mờ Lưới buồn giăng mắc thuyền mơ Neo vào quên lãng dại khờ trong nhau....
Những ngày mùa ở quê bao giờ cũng gợi lại trong tôi nhiều ký ức. Ký ức về rơm rạ, thóc lúa, là ruộng cày, là đon mạ non, những củ khoai tây trong nắng, trong mưa, trong giá rét... Và ký ức ấy luôn gắn với mẹ tôi - người đàn bà của làng quê Việt Nam nắng mưa vẫn tần tảo....
Lịch Bài có cây đa cổ thụ Có mái chùa cũ rủ rêu phong Có đường làng lót gạch uốn cong Ẩn trong màu tre xanh, xanh mướt. Sát bên nhau những ao cần thơm, mượt. Lúa vươn mình, thấm ướt giọt sương mai....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!