- Sáng tác mới
Hội trường về nhé mình ơi Để cùng nhau sống lại hồi ấu thơ Mái trường xưa. Lớp học xưa ta ngồi xem có còn vừa nữa không Nắm tay quanh lớp một vòng bao nhiêu kỷ niệm chất chồng lên nhau...
Những năm tháng xa quê cha đất tổ, đôi lần sực nhớ tới hương tết quê nhà, tôi đã cất công đi tìm vị thứ bánh chưng để dành bằng cách thả bánh xuống giếng khơi mùa đông mà không kiếm được....
Một nhà triết học từng nói: “Tâm thái của bạn chính là chủ nhân của bạn”. Trong cuộc sống hiện thực, chúng ta không thể khống chế cảnh ngộ của bản thân, nhưng lại có thể khống chế tâm thái của mình; chúng ta không thể thay đổi người khác, nhưng lại có thể thay đổi chính mình....
Tuổi thơ, niềm sung sướng nhất của nó là được theo bà đi chợ! Vì bố mẹ đi công tác xa nên bà trông nom hai anh em nó. Trẻ con quê nó chả bao giờ biết ngủ nướng. Sáng sớm khi chú trống choai vừa dứt tiếng gáy bà đã vào âu yếm xoa má nó...
Tuổi thơ tôi lớn lên trong chiến tranh và nghèo khó thiếu thốn đủ bề, nỗi vất vả lo toan hằn lên khuôn mặt của những bậc mẹ cha ngày đó với nỗi lo cơm cháo hàng ngày quyển sách cái bút để con cái không thất học đến những việc vá vội manh áo quần sờn rách khi mà chưa thể may cho con một bộ đồ mới....
Trong Tiếng Việt có hai chữ “bình yên” và “bình an”. Thoạt nghe thì thấy cả hai chữ đều hao hao như nhau, nhưng thật ra nó là hai thứ hoàn toàn khác nhau....
Chùa Keo nằm trên đất thuộc xã Duy nhất, huyện Vũ Thư tỉnh Thái Bình, có tên chữ là Thần Quang Tự, được xây dựng từ 1630 đến năm 1632 theo phong cách kiến trúc thời Lê. Nhưng, lịch sử của ngôi chùa lại có bề dày đến hơn chín thế kỷ. Theo “Không Lộ Thiền sư ký ngữ lục,” năm 1061, Không Lộ dựng chùa......
Thành ngữ tiếng Hàn, Hán: 누란지위(累卵之危 - lũy noãn chi nguy). Ở đây, Lũy - chất đống, noãn - trứng, chi - của, nguy - nguy cơ/rủi ro. Câu này có nghĩa là rủi ro từ việc để chồng quả trứng lên nhau....
Những bông hoa dại bao giờ cũng là bông hoa dũng cảm nhất, thành thật nhất, nó rạo rực đợi mùa, chẳng phụ thuộc vào ai. Những bông hoa dại thậm chí chẳng cần có tên, nhưng lại luôn hồn nhiên đón nhận bất cứ cái tên nào mà người yêu nó gọi lên thành tiếng....
Một lần về thăm chốn cũ Bóng mòn bước xế chiều len Mấy trăm năm qua cõi thế Hỏi người còn nhớ hay quên? Cõi xưa đã mướt sắc thiền Đời vẫn mặn nồng giấc sữa Níu buông chi bờ vai gió Đôi dòng bươn bả đục trong....
Cuối thập niên 70 của thế kỷ trước tôi học trường Không quân trong Nha Trang, đơn vị tôi gồm người tứ xứ từ Bắc vô Nam nhưng quê Thái Bình chỉ có tôi và một anh người Hưng Hà....
Chưa bao giờ thấy tha thiết với màu xanh đến thế! Trở về từ màu vàng diệu vợi của mùa thu phương Bắc, mang trong lòng những lộng lẫy hút hồn, nhưng rồi khoảnh khắc ấy cũng lung linh khép lại. Dịu lành là màu xanh, mênh mang, bất diệt. Xanh trời, xanh biển, xanh cây. Cảm giác thanh bình và an tâm.......
Ai chưa từng hưởng thú dạo chợ hoa xuân, thật khó mà tưởng tượng được vẻ đẹp lộng lẫy và không khí Tết nhộn nhịp ở Thành phố Hồ Chí Minh. Riêng tôi, mỗi khi xuống phố ngắm người, thưởng hoa, tôi thường nghe trong gió thoảng những tiếng thầm thì của cây lá quê nhà gợi nhắc......
Chợ Thuận Vi, đó chính là nơi hội tụ sự giàu đẹp, ấm no của dân làng là trái tim đập nhịp đều đặn mang sức sống đi khắp ngả. Từng phiên chợ dù là từng nhịp sống mới mỗi ngày một tràn trề, phong phú. Chợ Thuận Vi, niềm thương nhớ của người đi, tình yêu của người ở lại, mãi mãi là niềm tự hào tươi......
Khác với các thành phố biển miền Trung như Đà Nẵng, Nha Trang… với du lịch thương trường ồn ào, Quy Nhơn lặng lẽ, hoang sơ theo cách của riêng mình. Khách cứ đến, cứ đi, không ồn ào náo nhiệt. Quy Nhơn như một cô gái mới lớn, hồn nhiên, vô tư. Quy Nhơn cũng giống như một ông già trải đời, trầm tư,......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!