- Sáng tác mới
Tôi yêu Chúa Cho dù tôi ngoại đạo Song tôi tin Có Chúa ở trên trời Tôi yêu Chúa Kể từ khi em nói Tôi mang hình của Chúa Tức Tình yêu...
Cô giáo chủ nhiệm cấp hai mình từng bảo, ở đời chia buồn mới dễ, chia vui là khó con ạ, vì sự ghen tị khi người khác vui hơn, thành công hơn, giỏi hơn nó tự nhiên như cây gai đã mọc sẵn. Mình khi đó không để ý điều cô bảo cho lắm, trong đầu toàn công thức để mà còn thi cử....
Bài này ban đầu mình định đặt tên là Nhà Thờ hay Nhà ở. Nội dung sẽ có nhiều đụng chạm, có lẽ có thể gây nhiều bức xúc, rất mong người đọc có thể bình tĩnh, đọc và nghĩ về cuộc sống, không chỉ của mình, của người thân hiện đang ở quanh mình, nghĩ về những cuộc sống hiện còn éo le khác, để đạt được......
Có một lứa nhà văn trẻ trung, mới mẻ, sinh ra, lớn lên trên một vùng đồng bằng châu thổ Thái Bình, đã và đang góp vào dòng chảy, làm nên lịch sử văn chương vọng vang đất này, trước biển lớn thi ca đất nước....
Tất cả mọi thứ tôi đang có hiện nay đều không phải của tôi. Chúng chỉ là thứ tôi mượn dùng khi còn sống. Chết là không mang đi được. Ngay cả cái cơ thể vẫn gọi là "Tôi" này cũng không phải nốt. Chúng ta đều biết, ta đều phải bỏ nó lại khi ta rời cái thế giới này....
Viêm Đế, còn được biết như là Thần Nông, là một ông vua huyền thoại của Trung Quốc và là một anh hùng trong thần thoại Trung Quốc. Người ta tin rằng ông sống cách đây 5.000 năm và đã dạy người Trung Quốc cổ cách làm ruộng....
Cơ thể ta là một ngôi nhà ta thuê trọn gói. Hết thời hạn thuê, ta sẽ phải hoàn trả nó. Lúc đó, việc bảo tu là điều tất yếu....
Nửa thế giới vốn đàn bà Nửa nhân gian cũng chỉ là đàn ông Mầm yêu nảy thuở phải lòng Buộc đời nhau sợi tơ hồng mỏng manh...
Khi Đức Phật Thích Ca tại thế, có người hỏi Phật về nguồn gốc vũ trụ. Phật không trả lời. Không phải vì Phật không trả lời được mà là vì có nói họ cũng không chứng được, dẫn đến không tin,...
Đến 40% điều chúng ta lo lắng toàn là về những thứ chẳng bao giờ xảy ra. Còn 30% lại là về những thứ đã xảy ra, 22% là về những điều nhỏ nhặt, 4% là về những điều ta vốn không thể thay đổi chúng được....
Sài Gòn heo may Từ mùa thu cũ Nhẹ nhàng tới đây Sài Gòn heo may Hàng cây xào xạc Mơ màng mơn man Sài Gòn heo may Gió lay man mác Lâng lâng chơi vơi...
Đêm mở mắt Hóa sáng nay Còn ngày nhắm mắt Thì ngày thành đêm Từ chiều Mở mắt con tim Ở đâu Em cũng chẳng nhìn thấy anh...
Cây bỏ rơi mấy chiếc lá đang cười Ô Thước gãy, Thu đã vào độ ngấu Những lão cây vươn cánh tay xương xẩu Xua lũ quạ đen tan tác giữa khung trời...
Về với em đi anh Mang nắng về anh nhé Mang bàn tay lửa ấm Mang cả linh hồn về Về với em đi anh Về với em em đợi...
Em biết Anh chẳng còn bờ vai nào Cho em tựa Khi lòng mềm hoang vắng Cho em mong Chở che em khi nắng Chắn bão giông Ngăn gió giật lũ giăng...
Chẳng lẽ ta đi mãi cái hành lang già cỗi, Ba vạn sáu ngàn ngày, Hun hút rêu phong, Mặt Trời chợt giấc, Mặt Trăng rụng hoài ?......
Có một loài hoa kỳ lạ, một ngàn năm hoa nở, một ngàn năm hoa tàn, khi hoa nở thì lá đã tan, mà khi lá mọc thì hoa lại úa tàn, chỉ nhìn thấy hoa mà không thể thấy lá, khi thấy lá rồi lại chẳng thể gặp hoa....
Có một lứa nhà văn trẻ trung, mới mẻ, sinh ra, lớn lên trên một vùng đồng bằng châu thổ Thái Bình, đã và đang góp vào dòng chảy, làm nên lịch sử văn chương vọng vang đất này, trước biển lớn thi ca đất nước....
Tôi yêu Chúa Cho dù tôi ngoại đạo Song tôi tin Có Chúa ở trên trời Tôi yêu Chúa Kể từ khi em nói Tôi mang hình của Chúa Tức Tình Yêu...
Món quà em tặng cho tôi Thiêng liêng bởi lấy cuộc đời tặng nhau Tặng kiếp trước, tặng kiếp sau Cây thời gian mọc xanh màu thủy chung...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!