- Sáng tác mới
Lên Yên Tử gặp Phật Sương không rõ mặt người Nắng bụi trần rũ sạch Mây hoa sen giữa trời Xuống núi về với đời Tâm sóng yên biển lặng...
Hãy tha thứ cho núi Vút cao bên mây trời Đời cô đơn vời vợi Hãy tha thứ cho biển Biển nông hơn lòng người Mênh mông muôn đời sóng...
Tôi đến Huế thương sông Hương nhớ mãi Núi Ngự Bình soi bóng nước thay tôi Nước sông xanh tà áo dài mềm mại Núi thâm trầm trai An Cựu, Huế ơi Tôi đến Huế ấm lòng cơm Cồn Hến...
Rèn thân một niệm về không Rèn ngôn mỗi sát na công thiện đời Rèn ý mộng huyễn mây trời Trái ngang suôn chảy bặt lời vô ưu....
Đường lên hun hút ngàn trùng nhấp nhô đỉnh núi trôi trong sương mờ Quả pao ném thủng miền chờ bồng bềnh đá nổi nhịp mưa nghiêng chiều, Gom mùn tích đất ấp iu...
Người thầy giáo kiên trinh thương học trò kêu oan suốt bảy năm ròng Người cha già 91 tuổi lặn lội từ Cà Mau thương con đi tìm sự thật Ông chủ tịch xã cũng bấy nhiêu năm quyết tâm cứu người oan khuất Niềm tin và vô vọng đan nhau...
Dấu vết ấy, rồi thời gian sẽ xóa Dòng chữ xanh, Tường vôi trắng cũng xanh. Thác thời gian, xõa tung bờ tất cả Ân nặng nghĩa đầy Dù sợi chỉ mỏng manh .....
“Bâng Quơ” nhớ một thoáng heo may, “Nhớ Biển và Em” chợt thẫn thờ trăng lẻ... “Cà Phê Sáng” những gương mặt lạ, “Chiều Matxcơva” tuyết trắng giá lòng tôi....
Xin gió đừng lắt lay, Xin mưa đừng mưa nữa, Xuân gần về đến cửa, Sao Đông cứ sụt sùi? Sao trăng suông chưa lặn? Sao mây trời chưa trôi? Sao bầy Dơi bỏ tổ Chưa về nơi quen nơi?...
Thơ nắm tay tôi nối người tình Về từ kiếp trước đến kiếp sau Hoa lá ngát hương thơm hiện tại Nàng chỉ yêu tôi, chẳng với ai Thơ nhấc bổng tôi tới tận trời Cao xanh lồng lộng biển mây trôi...
Lá thu rơi chơi vơi trong lòng tôi Tôi hứng lá mộng mơ em gần quá Mùa xao xác gọi thu quen thu lạ Nệm lá vàng nhắc em tận cùng xa...
Tóc em Quên nghe gió thổi Ngân rung tiếng hát của trời Khúc nhạc ùa ra từ đất Thanh âm dập dìu lứa đôi Tay anh Không nghe thác nói...
Cuối Thu rồi tất sẽ heo may đừng sớm nhé kẻo Thu trở lạnh Chim Chèo bẻo nhẹ nhàng đôi cánh về đậu trên thảm lúa hanh vàng Cuối Thu rồi trời đất sang trang Hương Thiên lý vờn theo ngọn gió...
Hà Nội tiễn ngâu trong chớp trắng cánh cò Tháng Chín Tây Hồ nồng nàn nắng Hạ Cô-pen-ha-gen hanh hao cây lá Đã thấy đông về nơi héo hắt mưa rơi. Những mắt nắng hôm qua còn biêng biếc mây trời Giờ xác xao co ro cánh rụng...
Trời xanh thì đã xanh rồi Mây trôi thì cũng đang trôi lững lờ Con đò xưa đậu bến mơ Nghiêng nghiêng mạn nắng như chờ đợi ai Triền sông ngô trổ râu dài...
Thầy tôi chưa trẻ đã già Ba tư, trò ngỡ đã là năm mươi Da mồi, tóc tựa mây trời Sáu ba, thầy đã ra người ngàn năm. Thầy tôi sống chẳng màng danh Vào Nam dạy học, luận anh hùng cười...
Có hai người xưa cũ Quá khứ chưa kịp quên Thì thầm lời ước hẹn Thủy chung cầm trên tay Có hai người thương mến Quay về từ tương lai...
Đau cho thế thái nhân tình buồn cho hai chữ nhục vinh của đời Đau cho nghề lắm, nghề ơi Coi chừng chết đuối khi bơi giữa dòng Ta đau như muối xát lòng...
Chọn hồ thu ngắm gương soi Ngỡ mình nắng trắng mây trôi cuối mùa Mặc ai vẽ gió tô mưa Soi gương xấu đẹp ăn thua ở mình Nhớ ngày em đẹp em xinh Mắt môi...
Đã nghe hương gió biển Trong lành và rất gần Tiếng mặn mòi của sóng Dập dồn dưới nước chân Tôi lặng nghe biển hát Khúc êm dịu chiều nay Nghe tiếng lòng biển khát Nhớ thương ai tháng ngày......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!