- Sáng tác mới
Ở cách quê chẳng quá dài Mỗi năm cũng độ một hai lần về Cỏ xanh mướt dải bờ đê Mà bước chân đã lạc về xa xăm. Tin dì đau đã nhiều năm Mà ba bẩy lượt mới thăm được dì...
Chẳng có đầu năm, chẳng có cuối năm Ngày nào riêng ta cũng là ngày tết Ngày nào riêng ta cũng là cuối hết Ngày lang thang Hà Giang cao nguyên đá, Leo Sa Pa Hiểu tận sức bền mình, Tới Điện Biên...
Tràng An mấy lúc lặng yên nhịp chày Yên Thái bỏ quên thịch thình Tiếng rao khuya dẹt mỏng manh “Cốm vòng đây, cốm nếp xanh ai nào!”...
Chỉ là tiếng gọi bên nhau Mà sao âu yếm đậm sâu nghĩa tình Gọi nhau chung một chữ mình Ngọt ngào sâu lắng thắm tình cùng nhau Yêu thương đằm thắm xiết bao Từng lời từng chữ thấm vào trong tâm...
Chẳng có vi lô hiu hắt, Chẳng có lá đổ rừng chiều... Dịch Thủy chiều nay, không trắng tuyết. Bạc đầu Kinh Kha, Một chén quan hà, Uống mãi chẳng thèm say.....
Thế là xong... Thế là thôi Thế là vở khép màn rồi... như in Thế là giải thoát Vietin... Bốn nghìn tỉ hóa cánh chim... Bay rồi. Bây giờ thời thế... thế thôi Cán cân Công lý nghiêng rồi còn đâu...
Đứng trước vành móng ngựa Là một người đàn ông Mái tóc trắng như bông hai tay chắp sau đít Trả lời thật khúc chiết Từng câu hỏi của tòa...
Ta giác ngộ để mà giải thoát vòng Tử sinh và cõi Vô minh Bến Giác đợi con thuyền Bát Nhã vượt biển Mê để khẳng định mình...
Phủ đầu nhé: tôi có 2 chỗ đổi font thành in đậm như trên nhằm phân biệt với các chữ còn lại bởi trong bản in của tập thơ, nhà thơ đã để cả tên tập và tên tác giả là chữ viết thường....
Mình vì người ấy mà khóc. Cũng có lúc thấy vui, xao xuyến. Rồi vứt bỏ hết cả liêm sỉ.... hết sức thê thảm. Những thứ vặt vãnh của người ấy cũng có ý nghĩa rất đỗi lớn lao với mình....
Tôi mê Cờ quốc tế và hiển nhiên tôi thần tượng ông Paul Morphy, người được coi là “Pê-lê của cờ vua”. Đáng buồn là đối thủ đã biến ông thành đối địch. Nó giết ông ngoài trận đấu bằng cách lẩn tránh và thóa mạ....
Mỗi sáng mai, Nhìn thẳng Mặt Trời Trong xanh mãi Vầng dương sao xanh thế Xanh tưởng như, Tưởng như là không thể Gom hết xanh trời xanh bể Gom hết ánh mắt trẻ thơ Và tình thương nhân thế Mặt Trời vời vợi Bỗng xanh hơn…...
Biết ơn khi cha mẹ Không giàu nhưng cố lo Cho con cuộc sống đẹp Và con cái cần biết Cảm ơn sự hy sinh Của cha và mẹ mình...
5 điều cần từ bỏ: Cố làm hài lòng ai E sợ sự thay đổ Sống với quá khứ hoài Tự hạ thấp mình xuống Và nghĩ ngợi quá nhiều...
Kể từ hôm vướng vào vụ trả nợ nghiệp với mấy bạn hàng xóm, mình không còn biết đến khái niệm thảnh thơi là gì. Đang yên đang lành, tự dưng nhìn đâu cũng thấy việc....
Có một người ở xa về quê Làng còn đó, người thân không còn nữa Đường mới mở xẻ đôi ruộng lúa Lơ ngơ trên chính quê mình...
Đầu Xuân nẩy lộc đâm chồi giữa Xuân mơn mởn một trời sắc hoa Hè sang quả đã la đà Hương Thu chín mọng để ta tặng mình...
Có gì đâu.. vưỡn thế mà Đưa ra tranh cãi chỉ là... vui thôi ! Bao nhiêu luận lý nổi sôi Một khi ta đã muốn rồi... Khác sao ? Ngẩng lên Bắc Đẩu - Nam Tào Tượng thần công lý vêu vao......
Chín mươi chín nỗi niềm, trăm lời nhắn nhủ Bỏ đường dài sau lưng, thơ về với biển Bán đảo Norden, bạn hiền tôi ở đó Sóng lặng thầm khi hoàng hôn thẫm đỏ Màn đêm loang, xóa lời thương bỏ ngỏ...
Quá khứ là nơi Để mình học tập Chứ không phải nơi Để cho mình sống...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!