- Sáng tác mới
Anh hứa về khi còn rét Nàng Bân Hoa xoan tím còn vương đầy lối nhỏ Chút hanh heo còn vấn vương trong gió Nắm tay em trong nắng cuối mùa xuân. Bông loa kèn báo hiệu tháng tư sang...
Chỉ có hoa và cỏ cùng một con đường thưa thớt nắng rơi Chỉ có mình em ngồi lại chốn chơi vơi Tiếng hò lơi tắt lặng giữa dòng...
Cuối năm Hà Thành yên ắng lạ Mỗi mình em lang thang tìm gió Hoa thược dược tròn xoe như muốn hỏi Đông đã về sao nắng chẳng hanh hao? Sóng cũng nghẹn ngào điều chi chẳng rõ...
Đừng đứng khóc trước mộ của tôi Tôi chẳng đấy, và chưa hề nhắm mắt Tôi hoá ngàn cơn gió thổi khắp Thành bông tuyết lấp lánh tựa kim cương Thành ánh nắng chiếu trên đồng lúa chín...
Anh còn nhớ hay anh đã quên? Gió vẫn thổi con đường dài hun hút Cứ để em mong nỗi nhớ hao gầy Anh bảo rằng đón em đêm nay...
Xưa bên nhau chơi trò con trẻ Mình cùng chơi bịt mắt bắt dê Tiếng reo hò rộn vang ngõ nhỏ Kỷ niệm xưa nay chợt tìm về. Em nào biết anh tinh ranh đến thế Dẫu bịt khăn mắt vẫn trộm ghé nhìn...
Sao vợ ơi! Chẳng chịu hiểu cho anh. Đang thời @ mà em không thay đổi. Cứ khư khư yêu mãi anh… làm anh mệt mỏi Em có biết mình xa xỉ lắm đấy thôi!...
Ao nhà nay chẳng còn sen tôi cởi tấm áo làm rèm che thôi, Mọi người đi vắng cả rồi nước ao trong vắt mắt tôi lại nhòe, Của mình em cứ tự khoe nhìn bằng gậy chống tôi nghe ì ùm!...
Anh đi rồi liệu em có buồn không Trời bớt nắng, bụi mưa giăng phố nhỏ Gót chân mỏng đếm hoài trên con ngõ Vắng anh rồi đường hun hút dài thêm Anh đi rồi em có nhớ anh không...
Yêu xa Khi có khi không Như đống rấm ngún Ủ nung tháng ngày Khói bay Quẩn gió khó bay Lửa tàn giấu Dưới góc này góc kia...
Em sẽ mãi còn yêu anh Như tự do yêu mây trắng Như nhà nông yêu cánh đồng Như mát trong yêu sáng trong Như gió vấn vương dòng sông Thổi dọc cánh buồm ngược nước...
thăm thẳm trong sương cánh đồng kiều mạch đá sắc nhọn miên man bông hoa dịu dàng tinh khiết một mình một mùi hương một nhan sắc một cao nguyên đá một cổng trời Quản Bạ heo hút chênh vênh...
Trời chang chang nắng nên hè Phượng hồng đỏ lửa hạ về thật nhanh Chim gù gọi bạn bên gành Vườn heo may gió nên thành mùa thu. Trời cao xanh bỗng âm u Mưa phùn gió bấc mùa thu qua rồi...
Em hát về anh, bài ca người lính Sóng biển xanh ngút mắt phía chân trời Em hát về anh với những chuyến xa khơi Nơi đảo xa đang canh giữ biển trời Biển cùng anh và nỗi nhớ chơi vơi...
Tôi đã đọc nhiều trường ca, cũng đọc một số bài phê bình trường ca; nhưng viết về thể loại này thì đây là lần đầu tiên. Âu cũng do duyên, khi bạn bè vừa động viên vừa thúc giục. Lại nhẩm câu thần chú: cái gì chả có lần đầu tiên!...
Một phiên sôi động ồn ào Một phiên lặng lẽ chìm vào hư không Phiên này như thể lên đồng Tiền - Tình cứ thế mà tồng ngồng phơi Phiên kia lặng tiếng im hơi...
Nhớ mùa thu cũ, gió heo may Nhớ trọn trong tim, dáng ai gầy Nhớ con đường cũ chung đôi ấy Bên đường sương trắng mãi giăng giăng Nhớ buổi ta ngồi chuyện dưới trăng...
Thư anh gửi, thân thương đầy ý nghĩa Nhớ một người tâm tư gửi về đâu Đêm trở gió lòng chạnh lòng thấy nhớ Gom tơ lòng cho em dệt thành thơ Nhiều đêm rồi em thức với vu vơ...
Tôi quen Tiến sĩ Bùi Đại Dũng từ cuộc ra mắt sách Văn học của ba Thi nhân nữ trong “Nhóm Văn Búp” tại Khách sạn Dream thành phố Thái Bình vào một ngày Thu, cách đây đã hơn ba năm, gì đó....
Lại một lần em về với biển xanh Trăng quạnh quẽ như mình em đơn lẻ Biển gần thế mà anh xa cách quá Con sóng nào cũng dội phía không anh....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!