- Sáng tác mới
Ra khỏi nhà, Đường ngang, ngõ dọc. Dạo xe loanh quanh Lại gặp ngõ dọc, đường ngang. Thôi về, cho hết lang thang Theo hương trầm thoảng,...
Người ta thoát chốn thị thành, Về quê ăn Tết, bon nhanh đường về. Mình thì đang ở dưới quê, Ăn xong, ngủ dậy, ra hè ngắm sao.Ở thành chẳng thấy sao nào,Về quê chi chít, ngàn sao ngập tràn.Cuồn cuộn sao, sáng sông Ngân,Thương cho Chức Nữ đợi ngần ấy năm......
Biển uống sông ngọt dịu mãi không thôi Sông uống mặn suốt một đời vẫn khát Gió lang thang trên sa mạc cát Uống một đời chưa hết dấu chân ai....
Một Thiện niệm lóe lên Ánh vàng kim chói lói Vang động toàn thế giới Năng lượng tràn tinh khôi. Thay muôn lời định nói...
Nắng mưa là chuyện của Trời Thức hay ngủ, chuyện của Tôi ấy mà Cần gì Nguyệt Quế ra hoa Biết buông biết bỏ là Ta thắng mình Nắng mưa, Chua ngọt, Nhân sinh Quay cuồng quanh một chữ Tình liêu xiêu...
Thị thành chẳng muốn Về quê chẳng ham Cõi Tiên vòi vọi Cõi người, Tích, tịch, tình, tang.. Phố phường chật chội, Trong nhà trống không....
Gió Xuân hây hẩy lụa là, Khí Xuân ấm mát, thịt da đang thì. Lòng Xuân náo nức muốn đi, Không định hướng, một cõi Về, mông lung....
Thoáng gió lùa lạnh buốt Lay khẽ dải ruy-băng Tuyết nhờ nhờ cửa sổ Lạnh len vào trong chăn. Dì đến giường cháu gái Chợt hốt hoảng, sững sờ...
Ít nhất là trên 2500 năm, khi Thích Ca Mâu Ni hạ thế độ nhân, loài người đã một thời tỉnh Mê biết rằng có những sinh mệnh cao tầng đang bảo hộ họ. Thậm chí, đức Phật Thích Ca còn hé lộ cho chúng ta biết rằng Ngài khác chúng ta có một chữ Mê và Tỉnh mà thôi....
Trăng thượng huyền no gió Như cánh diều tuổi thơ Ta buông dây rượt bắt Trên cánh đồng xanh mơ. Hôm nay diều trở lại Vàng hươm một nụ cười Sợi dây cùng thơ dại Ở đâu trên bầu trời?...
Biết rằng quả chín trái mùa Vươn tay ngắt lấy chát chua, muộn màng Biết rằng đã khuất đò ngang sao còn xuống bến lội sang một mình. Sông sâu sóng nổi, mây chìm...
Mệt mỏi lắm, ta chẳng cần người nữa. Hãy để cho ta được ngủ yên bình. Ta sẽ ngả lưng mình trên cỏ. Gửi hồn vào tình đất mẹ mông mênh....
Mất đi cái buồn bực Là được một niềm vui Mất đi chút ngậm ngùi Sẽ được nhiều thanh thản Mất đi điều vô cảm Là được tình yêu thương Mất đi ngã ba đường Lại được về một hướng...
Dập dềnh sóng nuớc sông La Trôi trong bất tận, gần xa bồi hồi Bể dâu một kiếp con người Đêm nay, ta lại được ngồi với sông Ầm ào, mưa thác cơn giông...
Ta lùi lại một thời, tuổi thơ nhớn nhác Cùng dầm mưa lem luốc bùn quê Ta lùi lại trên những dòng sông lạc Bến sông nào là chẳng phải bến Mê?...
Con bị bệnh huyết áp Mẹ nhổ hết cây vườn Trồng cả rừng lá Khỉ Đợi con về cuối năm. Con xuống tàu gần sáng Mẹ chong đèn suốt đêm Mẹ giục vào tắm rửa...
Quang Trung đứng khuất trong rừng thông núi Quyết xanh cây Vòi vọi ngóng Nguyễn Du đi từng bước nặng nề, bơ vơ trên bãi cát dài nóng bỏng Gió Lào xé tiếng thông xanh thành ngàn vạn mũi tên xỉn màu, đỏ thẫm...
Bong bóng phập phồng suốt một chiều mưa Tranh mái rạ nuớc nâu rồi nước trắng Ruộng mùa đông nước đồng lạnh vắng Thân cò nào lúi húi giữa xa xa.....
Buổi chiều cả lũ trẻ kéo nhau ra xem hội đền Bà. Mải xem lên đồng, khi Cò Bé quay ra chỉ còn lại cái Tý Nhớn. Thấy Cò Bé, Tý Nhớn lý nhí: Bọn nó ra bến xin cá rồi....
Họ không nghĩ có một ngày rồi anh trở lại Trong căn nhà đã vắng tiếng đàn ông Họ không nghĩ sẽ gặp anh trong bải hoải Bước vào nhà, như Thần Chết, một chiều đông....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!