- Sáng tác mới
Mây trắng ngàn năm lại trở về Hạc vàng vẫn múa chốn sơn khê Ta ơi lưu luyến chi phồn tạp Mảnh trăng xưa không neo nổi câu thề. Mỗi buổi sáng nghe lời chim hót...
Nực nồng cả mấy tháng rồi, Đêm nay mưa đổ, tưởng mùa vào mưa... Thầm thì to nhỏ lời xưa, À ơi, tiếng mẹ như vừa ru nôi... Đêm dài, trời rộng, đời vơi,Sao tình mẹ, cứ đầy nơi tận cùng?...
Em còn huyễn hoặc con sông Chòng chành hư ảo ngược dòng hoang vu Có còn hoài niệm sang Thu Không gian lá đổ, mịt mù mưa ngâu Hay em quên mất ngày sau...
đó là ánh trăng thấm đẫm thời gian mặt trăng lờ nhờ ẩm ướt cánh lá trong đêm lướt thướt hờn trăng không tỏ hết mình trăng tháng Giêng lặng thinh không hát những lời mơ mộng nữa...
Một thời mua vai sắm chum tìm lải chứa nước chuyên dùng nấu ăn Gom nước mưa, sông, suối ngàn trong leo lẻo mắt đợi làn môi tươi … Quê người gạn bớt đầy vơi buồn vui xả lải tình người cho nhau,...
Gió ơi gió thổi về đâu..? Chiều rơi vương vãi sắc màu khói lam. Liêu xiêu mấy cánh Đông tàn... Lẫn trong mắt biếc nắng vàng lung linh!...
Nực nồng cả mấy tháng rồi, Đêm nay mưa đổ, tưởng mùa vào mưa... Thầm thì to nhỏ lời xưa, À ơi, tiếng mẹ như vừa ru nôi... Đêm dài, trời rộng, đời vơi, Sao tình mẹ, cứ đầy nơi tận cùng?...
Xới tung một nửa khung trời Tìm câu ánh nắng ngỏ lời gọi trưa Chắc vì ngập ngụa gió mưa Vàng phai đá nát ngọc xưa bay màu Mảnh trăng vàng úa u sầu...
Ngủ đi đêm Ngày dài lắm mộng... Ngủ đi em Trăng hạ tuần chưa hẹn Em yêu người Có cũng như không... Anh hẹn đến Trăng đã gầy một nửa Rồi trăng tròn vành vạnh Hóa trăng non......
Đường chẳng như xưa, Lối cũ chẳng còn. Bến nước đầy vơi, Bùn lấm dấu chân son... Đêm ngửa mặt đếm sao, Mảnh trăng xưa đã rụng. Lục bình kêu bìm bịp,...
Hôm ấy là ngày Nguyên Đán, tháng giêng, năm Trinh Minh thứ hai, trăm quan tụ tập, vua Trần vì đêm qua rượu quá say, vẫn còn li bì chưa tỉnh, mãi tới chiều mới ngơ ngác tỉnh dậy, thì Hạ Nhược Chúc đã kéo quân vượt qua sông ở Quảng Lăng, Hàn Cầm Hổ với năm trăm tinh binh,...
Từ thời sinh viên, tôi nhớ nhà văn Bùi Hứa Hiệp có nói làm thơ là biến thế giới của mình thành thế giới của người khác. Hàn Mặc Tử thì viết “Người thơ phong vận như thơ ấy”. Trần Hưng, thơ và người, cơ bản cũng là một ví dụ điển hình....
đá dắt díu lên trời chênh vênh mảnh trăng vách núi cao nguyên ngăn ngắt chiều cuối năm ngằn ngặt xanh sương đôi tình nhân suýt xoa cao nguyên quá đỗi tuyệt trần...
Mảnh Trăng dùng dằng nhớ sóng Bình minh hò hẹn con thuyền Đã biết bao lần cập bến Mang theo khát vọng bình yên Hoa trái từ chốn điền viên Theo người đi thơm sóng nước Thảnh thơi lá xuồng xuôi ngược...
Gốc si già bến sông quê Đi đâu rồi cũng tìm về với cây. Với dòng sông Sứ vơi đầy. Ngõ quê với mảnh trăng gầy xóm quê....
Đã gần đến tết, năm nay đã là năm thứ 5, Hoan xa nhà. Cứ mỗi độ tết đến xuân về, lòng anh lại bộn bề bao nhiêu nỗi nhớ nhà. Chiều nay nhận được thư, thì ra, mấy lá thư trước, gia đình gửi vào đều thất lạc....
Phủ đầu nhé: tôi có 2 chỗ đổi font thành in đậm như trên nhằm phân biệt với các chữ còn lại bởi trong bản in của tập thơ, nhà thơ đã để cả tên tập và tên tác giả là chữ viết thường....
Ông là người thầy đầu tiên dạy tôi cách làm thơ, thơ cần phải sử dụng nhuyễn ngôn từ, nhạc điệu, hình ảnh và phải có cảm xúc. Ông là người đã đưa tôi đến với trại viết thiếu nhi cách đây nhiều năm....
Ít nhất là trên 2500 năm, khi Thích Ca Mâu Ni hạ thế độ nhân, loài người đã một thời tỉnh Mê biết rằng có những sinh mệnh cao tầng đang bảo hộ họ. Thậm chí, đức Phật Thích Ca còn hé lộ cho chúng ta biết rằng Ngài khác chúng ta có một chữ Mê và Tỉnh mà thôi....
Em đã có khoảng trời riêng để nhớ Một mảnh trăng lơ lửng suốt đêm trường Gần đến vậy mà tim anh hờ hững Nhớ về anh lòng quặn thắt cơn đau Gửi cho anh khoảng trời xao xác nắng...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!