- Sáng tác mới
Tội nghiệp con mèo quá Chắc đánh hơi biết tôi Nó từ đâu vội vã Đến gọi cửa ời ời! Tôi nằm yên trên gác! Người ngợm vẫn còn đau...
Mấy bữa tôi im ắng Mèo sang không gặp tôi Bữa nay thấy đèn sáng Nó cứ gọi ời ời! Nhưng mà đau lưng quá! Tôi không buồn xuống nhà...
Ngày người đến ta giờ không trẻ nữa Khoé chân chim chạy dọc phố làng Ngày người đến ta giờ không trẻ nữa Kẽo kẹt cày hoang, đất ải vỡ mùa. Ngày người đến ta già nua quên tuổi...
Tôi đã có một khoảng trời màu tím Sống cùng em trong man mác nỗi buồn Chiều buông xuống trên dòng sông lặng lẽ Phút chạnh lòng nghe em hát "Người ơi"...
Ta mắc nợ cả những câu đùa bông cợt Mắc nợ thuyền, mắc nợ khúc sông sâu Chiều nay ta lại mắc nợ nhau Ánh mắt biếc, đêm thở nồng nàn quá!...
Ta mắc nợ tháng ba Câu hò hẹn không đến Bao nhiêu lời thương mến Ta mắc nợ tháng ba Lời yêu xưa đã già Mỏng manh như sương khói...
Ở vùng đông bắc Sơn Tây, từ quận Kiến triều đại nhà Hán. Vì vua Triệu Vũ Linh được an táng tại nơi này, cho nên nơi đây đã trở thành một vùng đất nổi tiếng....
Hai mươi năm rồi kẻ ở người đi Tiếng Ve gọi ta tìm về nỗi nhớ Mùa tiếp mùa lật nhanh như trang vở Ta xa nơi này – ga xép Tuổi Me Xanh....
Theo Phật gia, khi loại bỏ được thất tình lục dục và các tâm xấu của con người thì người tu luyện sẽ đạt đến cảnh giới “không”, đó là cảnh giới mà tâm trong như nước, tĩnh lặng như núi, nhẹ như làn mây. Lòng từ bi của những bậc đắc đạo ấy đã để lại cho thế nhân nhiều câu chuyện cảm động lòng người....
Trong cuộc sống, ai giúp cho ta bát cơm, tấm áo, cắc bạc, đồng tiền… Ta phải biết ơn, mang ơn và phải tìm cách trả ơn. Không thể vong ân bội nghĩa....
Có nỗi buồn... Không dám gọi thành tên Không thể gào lên Cho lòng vợi bớt. Có nỗi buồn... Không thể tâm tình, thở than Cho người thân, bạn bè chia sớt. Chỉ âm thầm Lặng lẽ nuốt vào trong...! Có nỗi buồn... Không thể đếm đong...
Đà Lạt hoa Mơn man khí lạnh Mây nhấp nhô Thấp thoáng mặt người Chiều mắc nợ với trời Mưa xối Ta mắc nợ ai Đà Lạt ơi...
Nam Định mắt xanh màu ngọc bích Vị Xuyên lóng lánh ánh mắt cười Phù Long môi son phơn phớt đỏ Sông Đào thu xuống sắc bớt hồng...
Nhắc nhớ và luyến tiếc. Là “chút lưu luyến cuối mùa gửi sang thu”. Là nôn nao một sắc hoa trái mùa, không ồn ào, không rực rỡ. Sắc màu đỏ ấy đang lặng lẽ cháy giữa trảng màu miên man xanh lá....
Tôi muốn hỏi những cô gái xa quê Đất quê hương nơi ấy có hay về Còn nhớ sông quê dòng nước mát Bước chân háo hức quãng đê quen?...
Tạm biệt những cánh rừng mắt gió thâm nâu, Những hàng cây suy tư, Thu về, không xanh lá Bạch hạc đưa em xuôi miền nắng cả Sa mạc nồng nàn thức nhớ gọi quên....
Từ khi ta yêu nhau Em chợt thành người khác Khi vui cùng náo nức Lúc buồn cùng lặng yên. Hình như mình có duyên Hình như mình mắc nợ...
Thế gian còn ối đàn bà Mà sao chỉ nhớ thiết tha Thị Mầu? Phải chăng vì một miếng trầu Hay vì yếm thắm áo nâu váy sồi Hay vì duyên kiếp Mầu ơi...! Để ta mắc nợ một đời tương tư...
Nhủ lòng rằng ta sẽ cố quên Và tâm đa đoan chỉ nhớ điều cần nhớ: Ta là ai, mà như người mắc nợ? Trong cõi người, ta sống bởi vì đâu?...
Khi Hasan, một nhà hiền triết Hồi giáo sắp qua đời, có người hỏi ông: “Thưa Hasan, ai là thầy của ngài?” Hasan đáp: “Những người thầy của ta nhiều vô kể. Nếu điểm lại tên tuổi của các vị ấy hẳn sẽ mất hàng tháng, hàng năm, và như thế lại quá trễ vì thời gian của ta còn rất ít. Nhưng ta có thể kể về......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!