- Sáng tác mới
Bao giờ cho hết tháng ba Hoa gạo xuống đất bà già cất chăn? Anh gọi điện, chị nhắn tin mà mãi tôi vẫn không về được. Chiều qua, anh lấy điện thoại di động, chụp ảnh rồi gửi qua Zalo, tôi mở ra xem rồi lặng lẽ khóc. Không muốn khóc đâu, nhưng nước mắt nó cứ trào ra, rồi quyện vào với nước mưa, làm......
Giêng hơn hớn, gió xuân se rắc bụi. Phùn bay bay, Thâm thấm áo thơm thơm... Ánh mắt biếc, Khiến tháng Giêng không tuổi. Lành lạnh nồng, Phơn phớt má ai non?...
Em chờ anh, em đợi anh Tháng Ba đã đỏ thắm cành mộc miên Giao mùa mưa nắng chung chiêng Tình em xanh một khoảng riêng trên đầu...
Người ta yêu hoa vì hoa luôn mang lại nụ cười vui tươi mà tinh khôi của mỗi sáng xuân nồng, cái sức sống mãnh liệt ấm nồng của trưa hè, cái đằm thắm của chiều thu đang chín, cái da diết dịu dàng của mùa đông... Ngắm hoa là biết lòng người tĩnh tại an yên, là thấy mùa xuân vĩnh hằng luôn ở bên. Cảm......
Thành ngữ tiếng Hàn, Hán, Việt: 승승장구(乘勝長驅 - thừa thắng trường khu). Ở đây, thừa - nối tiếp, thắng - chiến thắng, trường - dài/lâu, khu - xua đuổi. Câu này có nghĩa là thừa thắng, xua đuổi thêm một đoạn dài (싸움에서 이긴 기세를 계속 몰아붙임)....
Có màu xanh thăm thẳm của đại ngàn Màu đỏ sậm đất bazan chung thủy Màu nhung nhớ của rừng đêm hùng vĩ Luôn trọn tình cùng phố thị Cao nguyên !...
Giữa những ngày đông giá, tiết cuối năm của miền Bắc, trời lạnh vừa đủ để cảm nhận cái rét món quà độc đáo của thiên nhiên ban tặng cho người miền Trung, miền Bắc. Kì lạ, nhiều loại hoa càng rét càng đẹp. Lất phất vài giọt mưa xuống là lộc cây, nụ hoa bừng lên. Sáng ra nhìn những giò phong lan,......
Biết rằng rượu hát, rượu cười Chẳng đi hết được cuối trời yêu thương Thì muôn lớp sóng văn chương Vẫn dào dạt ở rượu suông của mình Biết là tài – mệnh gập ghềnh Không cãi lý, chỉ cứu mình bằng thơ....
Có gì đắm sâu trong câu hát ngày xuân Làm chín mọng những chùm quả ngọt Có gì bồi hồi trong tiếng chim đương hót Tươi mát ngọt ngào hương sắc Thuận Vi....
Tháng ba về, sao ta cứ bâng khuâng. Nhớ kỷ niệm xưa không bao giờ trở lại. Những kỷ niệm của một thời trẻ dại. Trong sáng, êm đềm, sao nhức nhối trái tim?...
Gió quay cuồng điên đảo giữa rừng xa Sương tầng tầng , lớp lớp tựa mưa sa Treo nặng trĩu cánh hồn hoa hoang dại Trăng trốn khỏi tấm chăn mây run rẩy Tự treo mình lên đỉnh thác Liêng nung...
Chị tôi duyên phận ngậm ngùi Mà sao trong vắt tiếng cười, lạ chưa. Tin người tự xửa, tự xưa Quên mình như thể là chưa có mình....
Anh có về Lễ hội Chùa Keo Qua mấy quãng đồng, bờ đê lộng gió ... Yêu lắm Thái Bình dẫu bao đời lam lũ Vẫn rộn ràng mở hội mỗi mùa xuân!...
Quên là nhớ đến tận cùng Nhớ là đến đận quên không còn gì? Chồn chân là sắp trở về Lá khoai nào giữ lời thề nước mưa?...
Ta ngậm ngùi nhặt được giữa mùa Xuân Chiếc lá khô khi mùa Đông đã chết Gió thủ thỉ mơn man lời tiễn biệt Trong nỗi buồn da diết... Lá vàng ơi.....
Nhà thơ Nguyễn Ngọc Thạch sinh năm 1965 tại Thạch Hà, Hà Tĩnh. Học viên Trường viết văn Nguyễn Du khóa 13. Hội viên Hội Văn học nghệ thuật tỉnh Đăk Nông....
Sớm yên bình, Ngàn nốt nhạc trong veo Chuốt thanh tao tầng tầng mây thắm Tiếng từ bi xanh mềm sợi nắng Thức nồng nàn hoa lá ngọt hương bay....
Núi cao, vực thẳm, sông dài Nào đâu sánh được những ngày tháng qua Đôi vai bé nhỏ mẹ ta Chở bao vất vả đi qua bão bùng...
Trước sân, trăng vằng vặc Đất trời lộng hơi sương Ngẩng đầu nhìn trăng sáng Cúi đầu nhớ quê hương...
Biển đã thức dậy từ lâu Mắt biển là mặt trời tròn xoe với hàng mi vàng rực rỡ Sáng tinh khôi, mặt trời lên bỡ ngỡ Biển nhớ ai mà đêm về trăn trở? Mà ngàn năm con sóng mãi bồi hồi…...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!