- Sáng tác mới
Khi hoàng hôn kết thúc Nỗi buồn lại mênh mông Tâm sự nhiều như lá Nỗi niềm mưa bụi bay Từ trong những tháng ngày Nhen thêm nhiều cổ tích Gió trêu đùa tinh nghịch...
Munich, một chiều thu tĩnh lặng. Góc phố bình yên. Nắng phớt hồng, lan man trên những vòm cây. Văn phòng của tôi xinh xắn, trang trí nhẹ nhàng bằng những bức tranh tự vẽ, màu xanh nước biển, xanh hoa lý. Rèm cửa cũng xanh dịu dàng....
Nắng tháng Tư, dát vàng như mật, nắng hanh hao pha chút đỏng đảnh của cô nàng đầu hạ, yêu nồng nàn, khát bỏng, ngây thơ, nhưng cũng đầy bao dung, thánh thiện. Sấm bất ngờ trong sương sớm, mưa rắc bụi trên cành cây kẽ lá....
Ngày dần phai trong nắng quái chiều hôm Hoàng hôn ngoái đầu biết mình không còn trẻ Đêm trầm tư khép bờ mi lặng lẽ Để mặc vui buồn gồng gánh những giấc mơ....
Tôi chỉ là người đi tìm cảm xúc Trong mái nhà tranh, trên mái ngói cũ mèm Tìm những tứ thơ bên bếp lửa ấm êm Trong giọng hát trẻ chân trần đi học...
Người như chiều nắng quái Giữa một ngày bão giông Bão tan rồi nắng mãi Tinh nghịch đùa với mây Bên nhau từ ngày ấy Lá rụng đã bao mùa Mà sao ta vẫn thấy...
Nắng trộn gió Thở ra nắng Nắng rơi xuống sông Sóng toát mồ hôi Nắng cháy nắng Trời xanh nóng giãy Nóng vàng ong Hoa mắt chang chang...
Tuổi hai mươi ta như sợi nắng mai Góc phố yên bình thắp chùm phượng đỏ Con dế vô tư ngủ ngon lành trong cỏ Nụ tầm xuân xanh mát những đường thơ. Tháng ngày trôi,thêm một nhịp đôi mươi...
Rải xuống thềm xuân một chấm nhớ thăng tròn Một khoảng lặng mang tên màu nắng quái Một nốt huyền khoan tháng ngày mê mải Một móc đơn xa ngái bóng trăng gầy....
Đời ồn ào bãi chợ, bến xe Còn ai nữa cứ mãi là ngõ vắng Ai từng sợ vòng vèo, heo hút lắm Ai có đường mà chẳng dễ lại qua....
Có lẽ trong trang phục cổ của người Việt, hiếm có trang phục nào cho Phụ nữ lại gây sự chú ý, thiện cảm, và trân trọng như Yếm Đào! Không chỉ còn là trang phục nữa, Yếm Đào đã là biểu tượng của một phong cách, một tính cách, một nét tâm tư của người Phụ nữ Việt....
Mẹ ơi, con lại viết thơ thôi, Vì như thế còn ích hơn ngồi khóc, Những nỗi đam mê, những niềm day dứt, Lặng theo cơn lũ qua mùa. Giá mà ngày con mới tập đi,...
Tôi chỉ là người đi tìm cảm xúc Trong mái nhà tranh, trên mái ngói cũ mèm Tìm những tứ thơ bên bếp lửa ấm êm Trong giọng hát trẻ chân trần đi học...
Có phải chăng em khi tình yêu đến muộn Sẽ bừng lên như nắng quái chiều hôm Rực sáng lên soi rọi khắp thế gian Để le lói khi hoàng hôn kéo đến Thì em hỡi hãy làm nên tia nắng...
Gần 10 năm nghề giáo Chữ trắng cả bảng đen 20 năm nghề báo Viết bao điều lạ, quen Nghiệp, nghề thật khó trốn Ngòi bút không hề cong...
Tôi chỉ là người đi tìm cảm xúc, Trong mái tranh, trên mái ngóii cũ mèm Tìm những tứ thơ bên bếp lửa ấm êm Trong giọng hát trẻ chân trần đi học...
Người như chiều nắng quái Giữa một ngày bão giông Bão tan rồi nắng mãi Tinh nghịch đùa với mây Bên nhau từ ngày ấy Lá rụng đã bao mùa...
Nhà Phật giảng rằng cõi người là cõi tạm. Trong cõi tạm ấy, ai biết được đâu là giả, là tạm, đâu là thực, là chân. Mà xem ra cuộc sống ở cõi tạm này không đơn giản. Cuộc ghé chơi tưởng chỉ là thoáng chốc, vậy mà đã cả ngàn năm trôi qua rồi....
Em qua vùng Trung Du Lần đầu nhìn thấy cọ Chao, thứ cây kỳ lạ Lá xoe tròn hàng mi Rừng lá như trôi đi Giữa mây chiều mùa hạ Mảng trời màu lá mạ...
Chiều còn quanh quẩn đâu đây Để tia nắng quái cuối ngày phân vân. Mới xa ngày nửa bước chân Mà chiều đã thấy bần thần khôn nguôi. Để xanh vương tím mắt trời Để mây bông cánh giữa chơi vơi màu....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!