- Sáng tác mới
Quê hương tôi là lũy tre làng Soi bóng xuống dòng sông kỷ niệm Quê hương tôi là con đường hò hẹn Đêm tháng năm rơm rạ phủ đầy Quê hương là ánh mắt mẹ hao gầy...
Sông núi trước mặt anh Hoa lá trước mặt anh Thế giới anh tìm ở ngay trước mặt Nhưng khoảnh khắc Đâu là khoảnh khắc Cái anh tìm chỉ một chớp loé thôi...
Một ngày tòa mệt mỏi Đêm làm một giấc say Mơ một cơn mơ đẹp Tự nhiên mình biết bay Cứ giang đôi cánh rộng Bay qua phố qua làng Đất nước thanh bình thế Ngát một màu mênh mang...
Năm 2014, mình ở châu Âu một thời gian, do đi học nhờ tiền học bổng chính phủ, cũng vặn vẹo mãi, may mà phỏng vấn và bài thi được Top 1 (theo lời bà giám đốc chương trình, chứ lúc đầu cũng không có suất cho mình, vì suất của mình là loại thi thử suất dư)....
Mai em về, D.C. biết còn ai * Múa điệu lăm-vông, ca lời ví dặm? Đâu ánh mắt ấm bốn mùa gió lạnh? Nụ cười hiền làm Tháp bút ngẩn ngơ?...
Không có gì khác lạ vẫn là em đó thôi Mà khi anh xa rồi Em sống đời một nửa Không có người đón cửa Khi sớm tối đi về Chẳng có ai vỗ về Những lúc đau, lúc ốm...
Dối mình bóp chết mỏi mong Lúa mơn mởn nghén ôm đòng về quê, Tháng ngày chật chội lời thề tục ngữ cắn kén tằm về với dâu, Con ngài cắn tổ tìm nhau ôm cho khỏa lấp miền đau bến chờ…...
Ngoan chày đấm gọn mặt chiêng tiếng tròn mây mẩy ngả nghiêng trai mường Cồng chiêng thả giọng xanh dương lúa ngô ấp bẹ nghén mường phồn sinh. Nắng hồng má ún đồng trinh...
Quê hương tôi là cánh đồng lúa chín Vàng chân đê tới xa tít chân trời Quê hương tôi là những giọt mồ hôi Đọng trên má, trên vai gầy của mẹ Là tiếng sáo diều vi vút ngọn tre...
Mải mê với đồng hồ sơ suốt ngày quên mất Nàng thơ của mình Nàng buồn nên cứ lặng thinh Thơ ơi, ta chẳng vô tình thế đâu Bên nhau biết mấy bể dâu Buồn vui mình vẫn có nhau cơ mà...
Ngày nhỏ, mỗi khi đi học về, tôi phụng phịu từ ngoài ngõ, cái tật bụng đói là mặt bí xị ra. Nhất là nhìn vào mâm cơm chỉ thấy trơ ra đĩa rau muống luộc với bát mắm cáy....
Sư ơi! Đóa hoa kia Tự biết nở, rồi tàn Mà sao nỗi nhớ trong con Cứ còn hoài không dứt Hãy xem này, ngốc ạ Chẳng trách họ nói con Còn chẳng bằng một đóa hoa...
Tại sao có nhiều người vào thang máy, bấm số tầng xong là đứng luôn ở đấy, sát ngay bảng phím? Thậm chí thấy người khác phải luồn tay sát qua bụng, ngực mình để bấm phím tầng mà vẫn cứ kệ không nhích bớt cái thân ra?...
Ôi, sông La Cuộc đời tôi ở đó Tháng năm trôi Sông cằn cỗi như người Nội, ngoại mất Ba mẹ giờ đã khuất Róc rách chiều trôi Bên lở, bên bồi Sông cạn dòng Chỉ thương nhớ chảy xuôi...
Biết Hàm Rồng xứ mô Tin nhau rồi mới kể Em tộc Hoa Thanh Quế Chẳng ngại lấy chồng xa Điệu dô tá dô tà Ơi làng mình thân quá Đường tàu xanh rau má Lên chùa hái cành sen...
Đã là tộc Việt giai ơi đi tìm cái lạ rong chơi của rừng Bản Thái sâu tít trong thung nọong xinh mấy sống lưng chừng tầng mây, Nhìn nhau mắt cứ ngây ngây...
Anh Không trách Khi em chở hoàng hôn Vào nỗi nhớ của anh Chở Cả dòng sông tuổi học trò Vào bến bờ câm lặng Chở Cả mùa thu vàng Đầy nắng lên trời Nhưng Anh sẽ trách Và sẽ trách suốt cuộc đời...
Quê hương tôi là một dòng sông nhỏ Chảy ngang làng như dải lụa mong manh Quê hương tôi là tán lá bàng xanh Soi xuống bến trong chiều mưa hiu hắt Quê hương tôi là bao con đường đất...
Chiều đông! Vài chiếc lá đa rớt nhẹ trong gió chiều hiu hắt! Một cánh buồm nâu nhẹ lướt trên sông! Chiều Đông miền Bắc bầu trời u ám! Một người lữ khách đi dọc triền đê!...
Đăng hạ bất minh (tiếng Hàn: 등하불명 - Tiếng Hán: 燈下不明). Ở đây, đăng - đèn, hạ - dưới, bất - không, minh - sáng. Câu này có nghĩa đen là vùng chân đèn,...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!