- Sáng tác mới
Người ấy ra đi để nỗi buồn Tôi về thương nhớ mãi không thôi Hoàng hôn buông xuống tôi ngồi đợi Đêm về sương đọng, ướt bờ mi Ngày ấy người đi chẳng nói gì...
Bèo là bèo, sen là sen Bàn chi đến chuyện sang hèn mà đau… Cùng xanh ngăn ngắt một màu Thiếu bèo thì có còn đâu au nhà!...
Em đưa chị về quê Giữa mùa xuân én liệng Búp non biếc trên cành Bếp hồng thơm nệp bánh Em kể "Chị biết không Búp nhiều tên lắm nhé Hồng, Na, Trà, Mỡ, Thạch...
Khi mặt trời đứng giữa trời. Chính Ngọ Bóng và cây hiện diện xác thực mình. Trong những cơn bão táp Lâu đài đổ nghiêng, mô đất lại còn...
Sài Gòn mưa sa, Sài Gòn bừng nắng Tháng tư qua đợi đỏ mắt tháng mười. Mùa nhớ thương giang tay chờ thương nhớ Em thương anh, sông thương bến Nhà Rồng....
Trước khi đi làm đồng mẹ dặn Cò Bé xuống nhà ông ngoại xin rau muống về nấu cơm trưa. Mải chơi nửa buổi sáng nó mới giật mình nhớ ra đi xuống nhà ngoại....
Khẽ nhắm mắt, để biết sông còn chảy. Sóng đùa với sao trăng, Sáng nay chưa kịp dậy ... Khẽ nhắm mắt, để biết khóm lục bình,...
Mình đã từng nằm trên giường, Nhìn thạch sùng bò từng đàn trên trần nhà câm lặng Tường trắng và mắt mình cũng xanh xao bạc trắng Những lớp sóng đau cuồn cuộn nổi lên...
Đường xưa ngan ngát hương sưa Nơi ai hò hẹn, đón đưa ai về... Tinh khôi e ấp lời thề Những "bông tuyết" nhỏ li ti hiền lành...
Đường đời dài đến thế, Cũng ngắn nhỉ cha ơi. Cha ẵm con thủa bé, Ngày con mới ra đời. Nay con ẵm cha thế, Cha đừng buồn nhé cha...
Một ngày nọ, khi trời đã tối, có một người muốn nấu cơm nhưng bếp lại không có lửa. Thế nên, dù đã tối, tay cầm đèn leo lét, anh ta lặn lội sang làng bên để xin mồi lửa....
Có một lứa nhà văn trẻ trung, mới mẻ, sinh ra, lớn lên trên một vùng đồng bằng châu thổ Thái Bình, đã và đang góp vào dòng chảy, làm nên lịch sử văn chương vọng vang đất này, trước biển lớn thi ca đất nước....
Trong đội ngũ các nhà văn mang tên “Nhóm Búp” Nguyễn Diệu Liên là lứa “em Út” của “Lớp đào tạo bồi dưỡng các em thiếu nhi có năng khiếu sáng tác Văn học của Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình, những năm 1976 - 1990”....
Một buổi sáng tháng tư xanh lọc sau cơn mưa đầu hạ. Lúc ấy, tôi lên sáu, nhởn nhơ bắt bướm, chơi chọi cỏ gà một mình để bà và u rảnh tay tát nước cho đám ruộng lúa cạnh mương nước ngang với con đường đất cát dẫn vào làng....
Chẳng đợi ngày gió may heo heo thổi, lòng tôi đã ngổn ngang nỗi niềm quê. Khắc khoải nhớ từng mái tranh nép sau lũy tre già xao xác, tôi thương những gương mặt người theo tôi đi dọc một đời người, thương cả con mèo mướp nhỏ bé khoanh tròn tìm giấc ngủ bạn bè ấm áp trong lòng tôi...
Những năm tháng xa quê cha đất tổ, đôi lần sực nhớ tới hương tết quê nhà, tôi đã cất công đi tìm vị thứ bánh chưng để dành bằng cách thả bánh xuống giếng khơi mùa đông mà không kiếm được....
Trăng mùa thu dát vàng lên cánh mỏng Dịu ngọt thơm Ngan ngát trên đồi quê Sắc vàng mong manh mỗi lúc chiều về Để nhớ, để thương, gọi bao kỷ niệm. Khói chiều lam tím,...
Không ít lần trong đời, tôi đã phải trải qua những ngày đói quay đói quắt. Lẻ gạo, bắp ngô, củ khoai, củ sắn, nắm rau xanh, ngọn cỏ lành lúc ấy quý ngang vàng. Bữa đói, chúng vỗ về,...
Ta gặp nhau giữa mùa Thu hương cốm ngất ngây. Hồ Tây còn đây, vẫn cây bàng lá đỏ. Bờ liễu xanh tơ, nghiêng nghiêng mặt hồ. Gió bung biêng sóng nước xa mờ. Cõi nhân gian...
Tôi mê hát bội từ khi 5 tuổi. Tôi thường theo ba tôi đi tập hát tuồng hàng đêm. Một số đứa trẻ cùng tuổi tôi khi xem tuồng thì sợ phát khiếp vì những khuôn mặt được vẽ đen sì hay trắng đen hoặc đỏ lè. Tiếng chầu thùng thùng dội lên nghe tức cả ngực,...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!