- Sáng tác mới
Cho đến nay, nhân loại chứng kiến nhiều cách trị nước, như Đế thuật, Vương thuật và Pháp thuật. Đế thuật là con đường trị nước của những người tu luyện như Quỷ Cốc Tử. Đó là Đạo. Ông biết hết nhưng không màng một chút Danh, Lợi, Tình như con người thế gian....
Cầm búp sen mùa hạ Đi dọc suốt mùa Thu Qua Mai, Đào nở rộ Ghé thăm Đông cuối mùa Bông sen vẫn tươi nụ Ta bước vào thinh không Dập dờn những đợt nắng...
Bạn hãy ngừng mong đợi Sự trung thành từ người Thậm chí chẳng cho bạn Chút trung thực trên đời...
Đầu Hè năm 1976, tôi có kỷ niệm khó quên với Bùi Thị Biên Linh, khi đạp xe về tận nhà tìm gặp và chọn Linh về lớp đào tạo, bồi dưỡng các em học sinh có năng khiếu sáng tác văn học của tỉnh. Đây là trại viết do Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình tổ chức, mang ý nghĩa đầu tiên trên cả nước....
Cảnh cũng tùy Duyên mà khởi. Nắng có thể xanh như khói Óng mật ong từ khóm hoa vàng.. Khi ngày mới hát khúc rộn ràng Tim ta cất lời, đất trời du dương hát Màu lạc quan trùm lên bát ngát Vũ trụ này, thảm cỏ ấy, hoàng hoa......
Bao năm mình cùng học Bạn giờ phương trời nào Đời như căn phòng hẹp Không đủ niềm vui chung Có số phận thật không Bao lần tôi tự hỏi Người ta hằng mong đợi Vẫn vắng trên đường đời...
Người đem cả cuộc đời rộng lớn Hiện về từng trang báo những dòng kia Trên mỗi chữ là bóng hình của đất Là bóng dáng đời ta… Là gương mặt ngày về Một cây bút và từng câu, từng chữ...
Phố Hà Nội âm thanh mùa nắng nóng rân ran xóc ốc tiếng ve ẩn vòm xanh hàng sấu hàng me người cao tuổi lắc đầu: ồn ã! Bỏ quên chính mình ngày xưa, vội vã...
Da chớm mồi, tóc muối hoa tiêu Bớt yêu và mơ mộng Nhưng vẫn lăn tròn những giấc mơ Câu thơ ủ mùa về ngai ngái Vẫn hồn nhiên non dại Học mãi cũng chẳng thành Vẫn rơm rạ sinh sôi Em trở về đúng nghĩa của em thôi...
Những chiến sĩ quân chủ lực Nam tiến lần này được nghỉ 3 ngày, chờ được phiên chế về đơn vị mới. Trạm dừng chân giữa vùng đồi núi giăng giăng. Những cánh rừng lồ ô xen lẫn những cây cổ thụ cao chất ngất. Đây là vùng đất đỏ. Loại đất Bazan mầu nâu đỏ xốp và mầu mỡ. Ở miền Đông này phần lớn là đồi,......
Giữa vắng lặng, nhìn từng vòm vắng lặng hồn thảnh thơi ta ngã giữa màu xanh.. Tiếng chim hót thơm lừng chùm hoa nắng. thảm nắng vàng im chuồi tuột khỏi lá cành ......
Một ngày nào đó Tình yêu mà bạn Trót trao nhầm người Tìm về với bạn Ở một con người Chờ đợi cả đời Chỉ để yêu bạn...
Luật sinh ra cái tội danh A là A... chẳng thể thành là B Bao người gửi gắm, phủ phê Ông đem A biến thành B... lạ kỳ (!)....
Chối bỏ buồn vui chạy trốn đời Lẩn vào quá khứ để còn chơi Đầu trần chân đất mồm hoang hoác Khinh cả càn khôn lẫn kiếp người...
Loang loáng xung quanh những môi cười Môi nào môi nấy rõ là tươi Áo quần xúng xính muôn màu sắc Chẳng biết bên trong có chữ Người...
Ở cách quê chẳng quá dài Mỗi năm cũng độ một hai lần về Cỏ xanh mướt dải bờ đê Mà bước chân đã lạc về xa xăm. Tin dì đau đã nhiều năm Mà ba bẩy lượt mới thăm được dì...
Chẳng có đầu năm, chẳng có cuối năm Ngày nào riêng ta cũng là ngày tết Ngày nào riêng ta cũng là cuối hết Ngày lang thang Hà Giang cao nguyên đá, Leo Sa Pa Hiểu tận sức bền mình, Tới Điện Biên...
Có người tổn thương Bằng lời, hành động Có người tổn thương Bằng cách im lặng Nhưng tổn thương nhất Là phớt lờ khi Ta quá trọng họ...
Sáng tháng Sáu ngọt thơm mưa đổ Gió bồi hồi lượn quanh từng góc phố Sáng tháng Sáu nắng vàng ươm bỡ ngỡ Hoa nào thơm cho ký ức hiện về? Sáng tháng Sáu Sài Gòn, thơ thức giấc...
Tưởng sủi tăm là cá cắn câu Tưởng hương thơm là hoa đang nở Tưởng kề bên là thành duyên nợ Tưởng chữ NGƯỜI là viết giống nhau...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!