- Sáng tác mới
Một lần ngồi trong công viên, con gái mình nói rằng, cái môn nó sợ nhất, vô tích sự nhất, không biết học để làm gì là môn Văn. Nó nhìn thẳng vào mắt của mình và lí nhí: "Con nói thật, Ba có buồn không?"...
Sáng hôm nay mình đọc nhiều mẩu tin, mà tin sáng nay làm mình nghĩ là mình đã làm cái gì hai bữa nay vậy, cảm giác chậm tiêu và lạc ngoài vòng thông tin khôn tả....
Hôm nay con gái đi thi. Mình cũng chỉ nấu bát canh may mắn và chúc con may mắn. Phấn đấu đã phấn đấu rồi. Không làm được việc này tất làm được việc khác, miễn là đừng ủ dột cho rằng mình không có ích....
Ít nhất là trên 2500 năm, khi Thích Ca Mâu Ni hạ thế độ nhân, loài người đã một thời tỉnh Mê biết rằng có những sinh mệnh cao tầng đang bảo hộ họ. Thậm chí, đức Phật Thích Ca còn hé lộ cho chúng ta biết rằng Ngài khác chúng ta có một chữ Mê và Tỉnh mà thôi....
Người xưa dạy rằng “Quân tử thực vô cầu bão”, tức là người quân tử chăm lo đạo lý, không lấy chuyện ăn ngon mặc đẹp làm điều chú trọng. Kẻ tiểu nhân cùng quẫn thì làm bậy,...
Trong chuyến hành trình khám phá phương nam, chúng tôi dừng chân trên đảo Phú Quốc vào một ngày đầu hè, nắng vàng rực rỡ. Cảng hàng không Phú Quốc đón chúng tôi bằng không khí tấp nập, nhộn nhịp của một thành phố du lịch biển đảo đang trên đà phát triển....
Nếu không tình cờ đọc được bài Mã thơ Bùi Việt Phương của PGS.TS Phùng Gia Thế trên Facebook, chắc tôi còn tiếp tục chịu thiệt thòi dài dài bởi không hiểu vì sao những bài thơ hay như thế mà không chịu đến với một người yêu thơ, “thuộc thơ bạn hơn cả thơ mình” như tôi....
Em viết thơ tình cho mình khi qua tuổi bốn năm Nét chữ tay run, nghiêng nghiêng như dốc đời, vời vợi. Câu thơ tựa mảng mây, trôi phía núi. Cuốn theo mấy độ xuân thì... Mênh mang câu chữ Xuân đi Bỗng giật mình khi chẳng còn đôi mươi....
Anh tôi ra đi đã gần một năm, tôi vẫn phải cố mãi mới có thể kìm nén cảm xúc mà viết ra những hồi ức này trong nước mắt. Nhớ về anh là cả một vùng yêu thương yêu kính, biết ơn… ngập tràn trong trái tim tôi....
Ngọa tân thường đảm (tiếng Hàn: 와신상담 ; tiếng Hán: 臥薪嘗膽 ), trong đó ngọa - nằm, tân - củi, thường - nếm trải, đảm - mật. Tất nhiên, câu này đích thị là "nằm gai nếm mật" của Việt Nam rồi. Xem ra cách nói người Việt kinh khủng hơn người Triều/Hàn và người Trung khi nằm hẳn trên gai chứ không......
Cả một nền văn hóa Việt Nam 4000 năm lịch sử hoặc xa hơn là văn hóa 5000 năm của vùng đất Thần Châu Hoa Hạ Trung Hoa đều rất tin vào Thần, vào Phật, vào Tiên... Tách nền tảng chung của Văn Hóa Thần Truyền ở vùng Đông Á ấy thành những đặc sản của từng dân tộc e rằng nhiều lúc chúng ta sẽ bỏ đi những......
Hầu hết trong thời gian một đời nhân sinh, cuộc đời luôn cố gắng cho nhân sinh giác ngộ bài học về điều mà nhân sinh quan còn thiếu sót, hoặc đã để ưu điểm trở thành nhược điểm....
Lợn vốn không thể ngẩng lên nhìn bầu trời. Lý do là bởi cổ nó hướng xuống đất, có ngẩng, cao lắm cũng chỉ vểnh được 45 độ. Bởi vậy nên Lợn chẳng thể tùy ý mà ngẩng lên ngắm nhìn bầu trời. Nhưng vẫn có lúc Lợn nhìn được bầu trời. Đấy chính là "khi nó bị ngã"....
Trong tiếng Việt, có hai từ chỉ khách là "khách" và "tân", cùng là từ Hán - Việt. "Khách" viết là 客 và "Tân" viết là 賓. Tuy cùng chỉ khách khứa nhưng cách dùng khác nhau. "Khách" (客) vốn là đối nghĩa với chủ, tức là ai đó không phải chủ nhà....
Mưa thì rơi xuống đất Còn mây lặn vào trời Bờ sông thì đứng lại Dòng nước miệt mài trôi Tôi đi tìm người ơi Người lại tìm người khác Chỗ ai mất ai rồi...
Con người ta thường hay nghĩ trên thế gian này họ là khổ nhất. Như kiểu coi cơn cảm cúm mà họ đang bị còn nghiêm trọng hơn cả bệnh ung thư người khác đang gánh vậy....
Tại sao có nhiều người vào thang máy, bấm số tầng xong là đứng luôn ở đấy, sát ngay bảng phím? Thậm chí thấy người khác phải luồn tay sát qua bụng, ngực mình để bấm phím tầng mà vẫn cứ kệ không nhích bớt cái thân ra?...
Đã từ lâu rồi khi Covid xảy ra, nhiều biến cố đến với mình. Nhiều tới độ mà lúc nào mình cũng cảm thấy như nó mới xảy ra. Chuyện của năm kia nghĩ như chuyện của năm ngoái. Chuyện đã qua mà vẫn ám ảnh như chuyện đang diễn ra....
Khi nhiều lời . Nếu nói nhiều thì kiểu gì ta cũng buông lời thừa thãi. Tai ta sinh ra vốn khó đóng, nhưng miệng thì ta có thể ngậm lại tùy ý....
Có câu: diễn đạt ngôn từ khó hiểu một cách không cần thiết cũng là một dạng bạo lực. Thế mới biết những người tu hành theo tôn giáo (học kinh sách), những người học triết (học khái niệm), các nhà khoa học (học định nghĩa, định lý) khổ như thế nào....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!