- Sáng tác mới
Anh tặng em một chiều mưa bụi nhỏ Gió không về, nắng lưỡng lự treo mây Đào vừa đơm nụ thắm trên cây Cánh còn rung ngỡ ngàng hơi ấm lạ Anh tặng em một ngày xuân tha thiết Hương tết còn nồng trong góc phố, hàng cây...
Bắt đầu từ đó em ơi Hồn anh có một mặt trời là em Ngỡ ngàng bao cái thân quen Thẹn thùng giây phút đầu tiên trong đời Anh như thuyền giữa xa khơi...
Đôi chân in dấu biết bao nơi Đầu đã đội bao những đỉnh trời Đường đời mê mải quên năm tháng Đôi vai trĩu nặng gánh hành trang. Một ngày bỗng chợt đứng trước gương Ngỡ ngàng mái tóc phủ màu sương Bỗng thấy gối chùng chân thấm mỏi...
Vào Xuân tạm biệt gió hoang cuống xanh phiến lá cưu mang lộc đài Giấu lòng giám tỏ cùng ai phận riêng con gái đợi hoài, thế thôi! Cau non vừa mũm mĩm ơi...
Tháp Cánh Tiên nghiêng lưng ong ùa ra Lụa Chăm Pa trắng tinh hồn thiếu nữ Chân nhón lướt tay mềm vờn hoa lá Nhạc thập thình réo rắt chập chờn xa Tháp Cánh Tiên sân đầu lâu lăn qua...
Trời đông giá lạnh heo may Bâng khuâng luyến nhớ những ngày đã xa Nửa đời xứ lạnh bôn ba Đất dầy băng giá tuyết sa trắng trời Bao năm mê mải đường đời...
Chuyện rằng ngày xửa ngày xưa Có đôi chim phượng bốn mùa bên nhau Cây rừng xanh thắm một màu Hoa rừng thơm ngát, suối sâu trong ngần Ngày ngày phượng trống siêng năng Bay đi tìm kiếm thức ăn mang về...
Thế giới này toàn những thứ bất an Ta đơn độc trên hành trình nghiệt ngã Ngỡ thân thiết nhưng cuối cùng xa lạ Đang nốt thăng bỗng chốc rớt thanh trầm Ta quay về với lối nhỏ trong tâm Khi nham nhở khổ đau hằn in lối...
Tôi ước cùng em hẹn ngày về Tìm ký ức xưa nơi đất quê Khi ấy ngây thơ mình chung lớp Hãy còn bé lắm chẳng mộng mơ....
Cùng cục đánh dậm đồng hưu Cái tôm búng nước dặt dìu thời gian Tép riu vụn lọt mắt sàng Hoa bèo đồng nội ngỡ ngàng vương chân, Sách Giời không xếp theo vần Chép riêng dòng Thiện Tâm Nhân trang đầu...
Tôi là một giáo viên hạnh phúc! Hạnh phúc bình dị của người đưa đò là luôn được đón những người khách năm xưa trở lại. Có những em không may mắn trở về để được trải lòng, để nghe lời động viên khuyên nhủ....
Chiều thu công viên yên ắng ngủ. Một nét cầu vồng cong rủ vắt ngang. Chợt đất rung, bàng hoàng, cành cưa gẫy Ngổn ngang nằm, lá run rẩy biếc xanh....
Sinh thời, vốn coi trò như con, mỗi khi viết xong một truyện ngắn, thầy thường đưa cho tôi đọc trước. Thầy bảo tôi là người sành văn; tuy viết đôi khi còn mắc lỗi về câu, nhưng bù lại, tôi hay có những ý tưởng lạ. Mà văn chương thì luôn cần những ý tưởng như thế......
Ở nước Nhật, Mùa lá xanh lá vàng lá đỏ Lá cỏ cây tự nhiên hóa thành hoa Người già bỗng rộn ràng như trẻ nhỏ Lữ khách ngỡ ngàng tưởng ở trong mơ...
Vừa bước lên xe buýt Thấy hai bà nhàng nhàng Giành ghế ngồi, rõ mệt! Mồm choảng nhau oang oang... Lơ xe quá ngỡ ngàng Chưa có cách phân xử...
Lang thang phố ban trưa Đếm lá vàng rơi rụng Phượng rực trời, và màu tím bằng lăng. Xao xác thời gian giọt nắng rơi vàng. Gợi nhớ hè xưa... góc quê nghèo trưa vắng!!...
Bạn ở quê ra phố Biết bao nhiêu ngỡ ngàng Người ở phố đón bạn Nhà chật lòng thênh thang Tuổi bốn mươi qua rồi Gặp nhau còn ríu rít Chuyện xa gần tíu tít...
Hoan nhớ như in sáng ngày 10/2/1960, anh lên đường nhập ngũ. Đêm mẹ không ngủ. Hoan nghe tiếng mẹ ho và trở mình liên tục. Dù tự tay viết đơn tình nguyện nhưng Hoan vẫn không khỏi bồi hồi. Anh không chợp mắt được, lòng bộn...
Lại chuẩn bị vào trận mới. Đêm chiến trường những khoảnh khắc im tiếng súng, dường như sâu hơn. Cuối trời, trăng đầu tháng đã lên. Trăng cong cong, mềm mại như cánh diều bàng bạc. Ánh trăng dịu mềm lay động những bóng lá lao xao. Đêm trăng ở rừng huyền ảo quá!...
Ngắm hoa mà thấy ngỡ ngàng. Ta đang nương vịn dịu dàng của hoa. Tinh khôi trong trắng ngọc ngà. Bao giờ mới được như hoa… bao giờ!...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!