- Sáng tác mới
Thanh minh tìm về chốn cũ Làng xưa, nay khác xa rồi. Mẹ vẫn đang nằm ở đó Thấy tôi ảnh nở nụ cười Ai dâng hoa vẫn còn tươi...
Đố ai nhận biết hoa màu tím Trên cát phơi mình vẫn tím mơ Nắng mưa càng tím như thầm hẹn Mang đến cho đời những ý thơ...
Mặt hồ huyền ảo trong sương sớm Tháp Rùa ngái ngủ mắt lim dim Gánh hàng quà sáng hương cà cuống Lan toả không gian một chút thèm...
Đặt chân lên xứ Anh đào Phú sỹ * ngả mũ đón chào từ xa Rì rào biển hát tình ca Bên đường nở những thảm hoa tặng người...
Loanh quanh rồi lại về nhà Nắng Xuân mở cửa, bình hoa cúi chào Trên tường mới đẹp làm sao Đôi uyên ương ấy lúc nào cũng thơ...
Sách đâu chỉ cho ta kiến thức Còn cho ta rạo rực niềm vui Trút vào đó những điều buồn bực Tác giả cho ta những ngậm ngùi...
Hoa bưởi vườn ai ngan ngát hương Gợi hương mái tóc tỏa sân trường Thuở còn bẽn lẽn hay nhìn trộm Đón gió vô hình đưa vấn vương...
Tôi làm thơ nhiều lúc chưa hay Triết lý sự đời đôi khi chưa chuẩn Nhưng có điều tôi luôn cảm nhận Là đem niềm vui đến với mọi người...
Lung linh trong tiết Tháng Ba Ngọt ngào hương sắc đậm đà cùng Xuân Câu thơ cứ ngẩn cứ ngần Viết rồi lại viết bần thần vì hoa...
Đức tin sẽ cho ta sức mạnh Trên con đường hướng tới tương lai Đức tin sẽ cho ta đôi cánh Để bay xa tới những chân trời...
Mỗi năm chí ít hai ngày Dành cho Phụ nữ lên mây hát hò Mày râu gào hét rõ to Vẫn không có nổi một giờ Đàn ông...
Rừng tĩnh lặng để cho cây ồn ã Hoa dẫu muôn màu nhưng lá vẫn xanh Em vẫn thế cả một đời tất tả Để cho anh được công toại danh thành...
Khoanh chân toạ thế niết bàn Tịnh tâm thoát khỏi nhân gian tẩy trần Chẳng còn gì tham si sân Ưu đàm* lấp lánh ở gần bên ta...
Ra đường bắt gặp mùa Xuân Hồng hồng trắng trắng như gần như xa Tưởng là lạc giữa vườn hoa Hoá ra lạc giữa những tà áo xuân...
Xuân thật rồi mà vẫn rét ghê Rét rừng rét biển rét đồng quê Người ngồi đốt lửa co ro sưởi Kẻ đến Hội Lim quên lối về...
Vào chùa xin chữ bình an Bình an thế sự bình an việc nhà Xuân về cho đất nở hoa Cây đời tươi tốt lộc ra đầy cành...
Nhâm nhi ly Thiết Quan Âm* Hương đồi nhè nhẹ như gần đâu đây Nâng ly trà quý trên tay Thương người mưa nắng đêm ngày bón chăm...
Trong văn đàn Việt Nam những năm đầu thế kỉ XX đã xuất hiện một vầng sao Khuê. Dù rằng cuộc đời của ông vừa tới tuổi “tri thiên mệnh” đã ra đi; dù rằng thời gian để ông say sưa với rượu, thù tạc với bạn bè, giang hồ phiêu lãng trong Nam ngoài Bắc nhiều hơn bên bàn viết;...
Chẳng biết vì sao lại gọi hoa Nồng nàn mê mẩn cõi người ta Mát hơn bàn thạch trong như ngọc Nóng vượt hoả sơn trắng tựa ngà Người bảo Giời cho cần giấu kín...
Hoa Sưa lại trắng muốt đường xưa Tà áo nhẹ bay gió cứ đùa Hở mảng trời Xuân lung liếng quá Thôi đành nhắm mắt kẻo giời mưa...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!