- Sáng tác mới
Những người yêu thơ, nhiều người biết đến thi nhân dị nhân Văn Thùy. Quê ông ở Hưng Yên nhưng vì say thơ, ông trôi dạt bất cứ phương nào, miễn là được dãi bày niềm đam mê của mình...
Hạnh phúc là gì nhỉ? Hạnh phúc ở đâu xa? Rất nhiều điều bỏ phí Nếu mải đợi đến già... Hạnh phúc đơn giản nhất Người đã khiến ta cười Thậm chí khi ta khóc...
Trong văn đàn Việt Nam những năm đầu thế kỉ XX đã xuất hiện một vầng sao Khuê. Dù rằng cuộc đời của ông vừa tới tuổi “tri thiên mệnh” đã ra đi; dù rằng thời gian để ông say sưa với rượu,...
Tôi đã gom chắc đủ Đến cả triệu bông hồng! Với thú vui nho nhỏ Ngắm vẻ đẹp từng bông... Mỗi khi tôi tâm trạng Hoa như có nỗi lòng! Những lúc tôi thanh thản Hương dâng trào mênh mông......
- Có ai về điểm trường đoàn 778 thì ra xe nào! Người lái xe mặc quân phục gọi to. - Dạ có! Cho em quá giang với ạ! Từ quán tạp hóa ven đường, cô gái lật đật xách giỏ và lỉnh kỉnh hàng hóa hướng...
Tôi đã gom chắc đủ Đến cả triệu bông hồng! Với thú vui nho nhỏ Ngắm vẻ đẹp từng bông... Mỗi khi tôi tâm trạng Hoa như có nỗi lòng! Những lúc tôi thanh thản...
Đêm xuống mình ngồi bên bàn làm việc lặng nhìn ra cửa sổ. Trời đêm phương Bắc không tối om mà bao giờ cũng sáng nhờ nhờ. Màu sáng nhạt nhòa vô định. Khoảnh khắc ấy tinh thần con người thường loạng choạng hư vô....
Một buổi chiều đầu xuân, trời còn lạnh lắm. Cả không gian xám lạnh như giát bằng thiếc. Mình ngồi trên ghế chờ bên đường ga tàu hỏa, đợi chuyến tàu từ Bỉ đi Đức. Ga đợi vắng vẻ, chỉ còn lác đác một ít người, ai cũng ngồi co ro trên ghế. Chỉ có một chàng trai không ngồi mà đi đi,...
Từ lâu tôi đi chợ Không mặc cả mấy khi Nhất là của các cụ Bán lèo tèo thứ gì... Với xe ôm cũng thế Thêm mấy đồng lót tay Hoặc chào hỏi mấy chị Đi gom rác hàng ngày......
Ngày xưa, khi còn tuổi cắp sách, mong muốn lớn nhất mỗi dịp nghỉ hè là về 2 quê nội ngoại! Quê nội và quê ngoại cách nhau một con sông. Sông hiền hoà và thật nhiều tôm cá. Chiều chiều, theo lũ em con cậu, con chú và lũ cháu con anh chị họ,...
Người thực sự yêu bạn Đâu cần bạn phải xinh Phải giỏi dang, giàu có Mà phải là chính mình Khi bạn yêu thật sự Sẽ nhận ra một điều Trên tất thảy mọi thứ...
Đêm khuya ra sân thượng, Vẫn vàng trăng dãi dầu, Mờ mờ trời hư ảo, Đông về chút hanh hao. Sài Gòn chưa chợt giấc, Tịnh không mọi lao xao, Nỗi niềm chi trăng thức, Khiến lòng này xôn xao?...
Hãy làm trẻ chăn trâu, Đi về nơi đồng nội, Đi về mùa nước nổi, Nghe bìm bịp kêu ròng... Nghe nước vỗ sì soạp, Rạp dừa nước ven sông, Hãy hái búp sen nhỏ, Sáng vừa nhờ hơi sương ......
Hanh hanh gió đầu mùa Hàng cây se se lạnh Mùa Thu giang đôi cánh Nhẹ bay về phương Nam Còn một chút sắc vàng Của mùa Thu sót lại Cuối trời mây tai tái Đông đến thật rồi ư...
Đào được sáu mét đất đá mới tới đất sét. Từ đáy giếng, Tì bỗng hét lên: "Cho tao lên, Sáng". "Có ngay, có ngay. Gớm làm như bắt được vàng không bằng. Nào... Bám chặt vào", Sáng nói và gồng người quay tay tời....
Trái đất này đâu được là hạt bụi, Em mong manh, Như phấn thổ phù du... Như trái đất này mong manh, trăm triệu tuổi. Nhỏ nhoi sau đám bụi Tinh Vân... Ngược sóng Luân Hồi, anh vừa nhìn thấy,...
Lang thang phố ban trưa Đếm lá vàng rơi rụng Phượng rực trời, và màu tím bằng lăng. Xao xác thời gian giọt nắng rơi vàng. Gợi nhớ hè xưa... góc quê nghèo trưa vắng!!...
Tôi tìm thấy sự an tĩnh, niềm hạnh phúc lặng lẽ mỗi ngày khi luyện tập lòng biết ơn. Lòng biết ơn sẽ kiến tạo, vô ơn sẽ phá huỷ. Trong cuộc đời có rất nhiều điều chúng ta phải biết ơn....
Một cậu ăn mày đã ăn xin đường phố để sống suốt hơn 30 năm vốn là một người bị bệnh bại não bẩm sinh bị đuổi ra khỏi nhà từ nhỏ. Cậu ta có thể nghe, tư duy bình thường nhưng lại không thể truyền đạt điều đó cho người khác, do vậy, ngoài khất thực ra, cậu ta chẳng làm được gì khác....
Anh đi rồi liệu em có buồn không Trời bớt nắng, bụi mưa giăng phố nhỏ Gót chân mỏng đếm hoài trên con ngõ Vắng anh rồi đường hun hút dài thêm Anh đi rồi em có nhớ anh không...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!