- Sáng tác mới
Em làm câu LỤC bước ra Anh làm câu BÁT dò ba gầm trời Cái vung úp phải cái nồi Chả thơm kẹp giữa nắm xôi thơm lừng...
Một mình tôi với mùa thu Với trang giáo án tôi vừa soạn xong Bao lần tôi đã dặn lòng Đừng yêu ai để khỏi mong khỏi chờ Một mình tôi với mùa thu Thân thương trang vở học trò của tôi...
Đặt chậu giữa nhà Đổ vào ít nước Chậu hoá ao rồi Ồ, vui ra phết Lấy quả bồ kết Làm chú Trắm đen Xé mảnh giấy nhỏ Làm chú mại con...
Ai bấm công tắc Mà gió tắt rồi Ai che đâu nhỉ Trời ngừng mưa rơi Hay là gió ơi Mây không về nữa Hay là mưa ơi Trời hừng ráng đỏ...
Con ve kêu mãi Rồi lột xác mình Biển xa gầm réo Rồi nằm biếc xanh Chẳng gì xung quanh Lại là tĩnh lặng Đầy trời sấm động Rồi là mưa rơi...
Bé xem bức tranh Mẹ mua ngoài tỉnh Mắt bé long lanh Chợt cười ngộ nghĩnh Bé hỏi, mẹ ơi Kìa sao lạ thế Đây là đồng lúa Chín cong đuôi gà...
Cái ngày còn mặc áo xanh Thóc nằm bú sữa trên nhành lúa tươi Thóc xoa phấn trắng quanh người Cho thơm cả ngọn gió xuôi mặt cầu...
Anh vào thiếu sinh quân Năm vừa mười sáu tuổi Cái tuổi Giáp Tuất mà “Bá Sắt” - Tên Anh gọi Gương mặt nom vời vợi Cha bảo giống chữ điền Dáng Văn quan, võ cách...
"Chị sướng thật ! Em không có Quê để về". Cô em xinh tươi, tài hoa người Làng Chài của tôi nhiều lần ngậm ngùi nhắc lại câu này mỗi khi thấy tôi khoe Quê!...
Bé trồng cái cây Giữa trưa nắng gắt Cây đứng đội trời Héo queo, héo quắt Ồ thôi, cây sốt Bị cảm nắng rồi Cành trơ xương cá Phải “xài” thuốc thôi Nước thần, đây rồi Tưới cho cây nhé...
Liệu còn có một kiếp sau? Để người nói lại những câu ân tình Xanh rêu ngói phủ mái đình Đâu rồi mộng ước chung tình với nhau....
Miền Trung vừa qua những ngày nắng cháy giờ lại phải gánh chịu cơn mưa lũ điên cuồng. Người dân Miền Trung đang bị nước lũ cuốn trôi, nhà cửa, hoa màu ngập chìm trong biển nước. Thương lắm Miền Trung ơi!...
Quá nửa đời người ngang dọc Bao nhiêu vất vả, thăng trầm Hạnh phúc, đắng cay nếm trọn Nay ta thanh thản ra về Rũ thuở tham công, tiếc việc Bỏ thời yêu, ghét, si mê...
Lang thang ngoài bến sông xưa Tìm về tuổi thơ xa ngái Ký ức nào bỏ quên, ký ức nào đọng lại Một thời trẻ thơ, một thời hoang dại Một thời trong veo như sương sớm đầu mùa....
Trời đã khuya, một người phải đi bộ qua nghĩa địa về nhà. Vừa bước vào cửa nghĩa địa ông ta thấy bóng người lố nhố, nói chuyện rì rầm. Rõ là ma! Sợ quá ông ta định quay lại nhờ nhà người bạn ngủ qua đêm chờ sáng....
Như là phút hứng tình không chịu nổi mưa trút hết xiêm y đua nhau chạy trắng trời gió nhập cuộc điên như “phê” thuốc lắc gió quyến mây bồ bịch sườn đồi Bỗng sấm động sấm vỡ ra quá thể nước đầy sông, triều cường tràn đê quai...
Anh nhớ chăng chiều hạ vàng năm ấy Nắng nhạt nhòa mây trắng bay bay Ta chia tay hẹn một ngày trở lại Giờ ở nơi xa anh có nhớ đất này?...
Bất chợt gặp thơm lừng hương ổi Trong dịu dàng làn gió heo may Kìa lác đác lá vàng chao nghiêng ngõ Thu chầm chậm về gõ của nơi này Nghe dòng sông rì rầm như kể chuyện Chiền chiện ríu ran gọi bạn lưng trời...
Mình mê trà Thổ. Mình không chắc rằng nó ngon đến mức mình mê nó ngay từ lần đầu tiên. Điều muốn nói là càng ngày càng mê, mới rút ra ý nghĩ rằng điều gì mà được gần gũi hơn, hiểu nhiều hơn rồi sẽ thấy yêu hơn. Đất nước này......
Nhạc Hữu Xuân - Thơ Biên Linh - Ca sĩ Tố Uyên...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!