- Sáng tác mới
Mắt sắc thế! Còn đong đưa đến thế! Áo nâu sát eo thon khoe vồng ngực căng tròn. Nắng non, gió xuân ghẹo trêu hoa lá. Cửa thiền chòng chành… chóng mặt… áo nâu non.. Chẳng có luật nào cấm lên chùa! Thị Màu xưa đã từng yêu chú Tiểu....
Mấy hôm trước, lúc cả nhà ngồi quây quần uống trà sau bữa điểm tâm, ông tôi bảo tới mùng 8 tháng 8 này, bà nội vừa tròn 88 tuổi. Bố tôi vui vẻ nói đùa, nếu biết thêm giờ sinh nữa thì dãy số tính tuổi bà sẽ là bốn con số 8....
Nửa đêm bừng thức dậy Lòng ngổn ngang bời bời Không thể nào ngủ lại Và buồn quá em ơi...! Tụng kinh rồi đọc sách Mở máy đánh cờ chơi Rót rượu ra độc ẩm...
Anh gió mùa ... Vắt ngang nỗi nhớ của em Ấm nhẹ thôi mà sao buồn đến thế Ta bỏ quên nhau qua từng hơi thở Chẳng thể gọi gì sau những tháng ngày xa. Em để hồn mình theo gió tan ra...
Đêm khuya ra sân thượng, Vẫn vàng trăng dãi dầu, Mờ mờ trời hư ảo, Đông về chút hanh hao. Sài Gòn chưa chợt giấc, Tịnh không mọi lao xao, Nỗi niềm chi trăng thức, Khiến lòng này xôn xao?...
Ơi con vịt xanh cổ tía Sao chăm lót ổ nằm kêu, Cỏ êm nệm lông rực rỡ Không bay giang cánh trời cao. Ơi đứa vênh vang trọc phú, Ngươi góp ít, phá quá nhiều. Sao chẳng biết lo gom nhặt,...
Chính mà tà vạy quá ma, Sách mà hũ nút như là lỗ giun. Giải pháp giống cách bán buôn, Mặc cả tâng giá còn hơn chợ giời....
đá dắt díu lên trời chênh vênh mảnh trăng vách núi cao nguyên ngăn ngắt chiều cuối năm ngằn ngặt xanh sương đôi tình nhân suýt xoa cao nguyên quá đỗi tuyệt trần...
Nhanh quá hỡi thời gian Sao chẳng chờ chẳng đợi Mây trôi buồn rười rượi Cỏ héo với cành khô Biển chẳng muốn vỗ bờ Thuyền bơ vơ không bến...
Người giàu có chẳng khoe giàu có, Ta khoe giàu, người chớ vội chê ta. Ta có bạn nhiều, gần cũng như xa, Có người nói chẳng ngừng, có người luôn im lặng, Có người gặp suốt ngày, có người đôi năm một, Có người nghe tên, chưa biết mặt bao giờ....
Cầm Khúc Hạ yên, chắt lọc từ hơn 30 năm làm thơ của Nguyễn Thành Tuấn, tôi tự hỏi nếu ngay từ những ngày đầu làm thơ mà anh đã tự trang bị dầy dặn các kiến thức về lý luận phê bình văn học như mấy năm gần đây, thì thơ anh sẽ như thế nào?...
Dẫu vẫn biết nỗi buồn là rất thật Mà lòng em sao chẳng thể nào quên Yêu thương đó xin gửi vào vô tận Chút tiếc nuối ngọt ngào... đâu phải chỉ riêng em!...
Các bạn chắc hẳn đã biết về bài hát Hà Nội và Em của Nhạc sĩ Phương Huỳnh phổ thơ đúng không! Đó là một bài hát có giai điệu đẹp và lời rất trong trẻo từ một bài thơ một tay hâm nào đó đã viết là Nó....
Gạo đem vào giã bao đau đớn. Đau đớn này rồi chỉ thành cơm. Đau ngâm bùn đất nanh nứt mộng, Thành mạ thành cơm khác nhau không?...
Tôi biết nàng yêu hoa tím Ra vườn hái tặng lấy lòng Đâu ngờ trong đêm gió lộng Mưa to, nát hết cả rồi Tất tả tôi chạy lên đồi Ngắt lấy vài nhành sim tím Nói thêm vài câu ngọt lịm...
Người về trong ấy xa xôi Hỏi người có biết lòng tôi lúc này Nhớ người như nắng nhớ cây Như đất nhớ nước như ngày nhớ đêm Như sông nhớ bến nhớ thuyền Nhớ câu quan họ giao duyên cùng người...
Trời cho một khoảnh sông này Mỗi năm chỉ có mấy ngày gần bên Mà sao chẳng ấm chẳng êm Hết rầu cánh nắng lại phiền lời mưa....
Tháng bảy này sao chẳng có mưa NgâuHay thư ơng nhớ đã cạn theo ngày tháng Đâu tiếng rì rầm trong cơn mưa buổi sáng Chẳng còn chênh vênh với bong bóng phập phồng...
Lời hay (좋은 글) có một mẩu chuyện cực ngắn về cái giỏ của Mẹ của tác giả Sim Seung Hyun đăng trong tuyển tập Papa Pepe together (심승현, 파페포포 투게더). Mà không biết bây giờ trẻ có còn ngóng mẹ đi chợ về, hay nó chỉ là ký ức của riêng thế hệ sinh ra từ thời trước?...
Mây nhẹ trôi, chiều còn vương chút nắng qua khung trời lãng đãng một xa xôi Ngày qua rồi, chỉ còn đêm ở lại... Chút bồi hồi sao chẳng thể gọi tên....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!