- Sáng tác mới
Có người khát nước, xin nước. Người ta đưa 1 ly nước, người đó từ chối vì "tôi khát nhiều, 1 ly sao đủ, tôi không uống". Họ đưa người đó ra suối, nói "đấy, suối đấy, anh uống thỏa thuê đi". Người đó lại từ chối, nói "tôi đâu có khát nhiều đến mức phải ra suối uống thế này......
Đã lâu lắm rồi chưa có được trận mưa rào. Mấy tháng ròng toàn hanh khô, cứ tưởng ăn tết xong là có mưa xuân cho con người, cây cỏ mát mẻ bừng lên sức xuân. Thế nhưng các cụ bảo năm nay nhuận tháng hai, nên xuân muộn....
Đạo Phật là khoa học biện chứng, dung hòa duy vật và duy tâm, coi Vật và Tâm là 2 mặt của 1 vấn đề chứ không tách nó ra. Pháp Duyên khởi của Đạo Phật là một phép suy luận biện chứng,...
Khoan hò khoan Ta rời bến người Giữa mùa đại dịch Con đò này chỉ chở một người thôi Thân lạnh giá trái tim thôi đập Lưu luyến kiếp người linh hồn còn ấm Xin đừng quay mặt lại hồn ơi Khoan dô khoan...
Một dị bản vốn gốc từ thần tích kể rằng: Trương Ba là nho sĩ người đời nhà Lý, ở làng Liên Hạ (Hải-Dương). Trương Ba ở đây không đánh cờ với Kỵ Như mà thường đánh với Trang Ứng Long vốn là bạn cờ....
Hình như cái tên con người nhiều lúc đã mặc định cho họ một thế giới, một tính cách khó nhầm lẫn. Mình cứ tủm tỉm hoài với cái tên ấy: Trần Huyền Tâm. Phải chăng Tâm có dây mơ rễ má gì với quan Tư Đồ cùng họ nhà mình là Trần Nguyên Đán?...
Ơ ơ ơ....hú hú hú uuuuu.... Nhà mới cất xong quay về Cư Jút Rượu Đắk Nông treo dài trên sào ngang Thịt trâu, thịt bò bày đầy trên lá Ơ hồn ơi! Mau về ăn cùng ta!...
Khi còn sống, chẳng ai dám chắc mình là người tốt, trong sạch, vô khuyết. Biết đâu ngày mai ta lại phạm sai lầm, hay làm điều gì dại dột. Người đó xấu, hay tốt, hoặc hơi tốt, hay hơi xấu... thì phải đợi đến khi họ dừng hẳn mọi hành động thì mới có thể biết và kết luận được....
Ô, hoa đèn là có thật nhưng hiếm gặp lắm. Đó là vào một đêm thật khuya. Sau mấy tiếng mải mê sách vở, chàng thiếu niên ngẩng lên, chợt sững người khi bắt gặp hoa đèn đang rực hồng trong ngọn lửa....
Trong Tiếng Việt có hai chữ “bình yên” và “bình an”. Thoạt nghe thì thấy cả hai chữ đều hao hao như nhau, nhưng thật ra nó là hai thứ hoàn toàn khác nhau....
Khi còn sống, chẳng ai dám chắc mình là người tốt, trong sạch, vô khuyết. Biết đâu ngày mai ta lại phạm sai lầm, hay làm điều gì dại dột. Người đó xấu, hay tốt, hoặc hơi tốt, hay hơi xấu… thì phải đợi đến khi họ dừng hẳn mọi hành động thì mới có thể biết và kết luận được. Là dừng hẳn nhé. Lời hay......
Trần Nguyên Đán cáo lão năm 1385 lúc vừa ngoài sáu mươi tuổi. Khép lại thời kỳ nhập thế bất đắc chí là bài thơ sau: Ban ngày lên trời dễ Giúp vua Nghiêu Thuấn khó Sáu chục năm quay về Thấy mũ vàng xấu hổ....
Ngẫm đi ngẫm lại, thấy cha ông ngày xưa nói thật đúng rằng, về tâm tính, con người dường như trẻ nít lại. Hình như qua bao bể dâu tang điền, chuyến tàu Sinh, Lão, Bệnh, Tử đang chậm dần đều để cho hành khách có thời gian suy ngẫm mà bước xuống sân ga vĩnh cửu của vòng quay ba vạn sáu ngàn ngày ngắn......
Huyền Tâm hát những diệu khúc tháng năm. Nhưng hình như không phải của thời hiện tại. Dù nói với cơn mưa Hà Nội đang rì rào, dù nói về hoa sen trước mắt trong ánh hồng buổi sáng, thì thơ của cô cứ trong veo, theo suốt, dẫn ta về cái ngày xửa ngày xưa, như cổ tích. Xa xăm hơn là những cánh hạc Tiên......
Nàng lặng đi trước vẻ đẹp huyền diệu của biển cả. Phía thăm thẳm nghìn trùng kia nhuốm một màu tím sẫm, màu tím nhạt dần loang lên phía chân trời. Bầu trời trong thẳm không một gợn mây, trăng mười sáu vành vạnh tròn rưới ánh vàng rười rượi xuống bãi cát trắng lấp lóa mơn trớn đôi cánh tay và bắp......
Từ những năm 80 của thế kỉ XX, Kim Chuông đã là một nhà thơ “có tiếng” ở vùng quê lúa Thái Bình với liên tiếp các tập thơ được xuất bản: Tình yêu mùa găt (1975), Hoa nở ngày em đến (1986), Mặt trăng em (1988), Trăng cửa rừng (1989), Mặt trời của ba cửa sông (1989)…...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!