- Sáng tác mới
Thanh Minh là một trong những cái Tết (Tiết) quan trọng của người Á Đông xưa. Xã hội hiện đại sống với nhịp sống hối hả. Văn minh vật chất đề cao hưởng thụ và tự do cá nhân đã làm cho các sinh hoạt văn hóa mang đậm sắc màu Á Đông cứ nhạt dần và có nguy cơ bị tiêu biến....
Tết đang đến rồi, sao buồn nhỉ? Hoa sắp nở rồi, chẳng thấy vui? Xa xứ, đứa con buồn hoe mắt Ngoảnh cổ tìm trông bóng quê nhà. Nhà nó, nơi ấy vài năm trước...
"Trăng bao nhiêu tuổi trăng già Mà ta vẫn thấy như là trăng non"* Ta già ta thấy cô đơn Ta già ta thấy dỗi hờn khó qua Màu xanh, chút nữa, bao xa... Chữ Tình líu ríu, la đà bóng trôi...
Một du khách người Pháp Đi vào rừng châu Phi Nơi đây vốn thuộc địa Cha ông mình trước kia. Thấy thổ dân quần tụ Bên đống lửa rực hồng Máy ghi âm nổi nhạc Hòa tấu cùng chiêng cồng....
Vì sao người xưa nói rằng có Phúc Phận mới có Thọ, Phúc Thọ là quả của Đức. Chúng ta cùng tìm hiểu hàm nghĩa sâu xa này qua bài bình về Chữ "Thọ" trong văn hóa xưa của tác giả La Vinh. Cách đây đã lâu, nhân một học trò đi chúc thọ người quen, nhìn thấy bức trướng người ta treo trong bữa......
Có những lúc anh ngồi như pho tượng Trước những điều trái ngang Trong tập hồ sơ lộn xộn trên bàn Tập hồ sơ chứa những phận người trong đó Với nhiều kích cỡ Thân xác nẫu ra trong mòn mỏi đợi chờ...
Bụng muốn nêu sự thật Đầu lại chẳng chịu cho Nên miệng cứ ấp úng Vừa nói lại vừa lo Cũng khổ cho bụng thật Trách đầu chỉ trách thầm Nên suốt ngày khó chịu Cứ thế mà lâm râm...
Chữ “LỘC” trong văn hóa xưa: Vì sao người am hiểu chữ Thánh Hiền không coi trọng Lộc? Tôi thường không nói về những khối chữ ô vuông mà cha ông ngày xưa sử dụng là chữ Hán, chữ Nho mà muốn nói nó là chữ Thánh Hiền. Những con chữ này chuyên chở văn hóa, văn minh rất uyên bác, uyên thâm, uyên áo của......
Mình cứ tưởng chỉ có học sinh ở Bến Tre nơi mình dồn hết nhiệt huyết cho một thế hệ mà mình gọi là "thế hệ vàng" là còn nhớ thầy. Những học trò ấy đa số giờ đây thành đạt. Mình không đánh giá bằng tiêu chí của người thường thời Mạt Pháp, thời Tận......
Bệnh thì phải uống thuốc Đau phải vào nhà thương Muốn sức khỏe - thể dục Đâu cũng có con đường Đời: sinh, lão, bệnh, tử Tứ khổ đế, lẽ thường Đã rớt xuống cõi tục Là lầm lụi xót thương....
Chuyện kể rằng: Sau khi lên ngôi, Nguyễn Phúc Ánh là vua Gia Long đã ban thưởng công lao cho cận thần. Ngài dành ưu đãi nhất cho một tướng vào sinh ra tử với mình. Cho anh ta yêu cầu bất cứ sở ước gì. Vị ấy nói: “Tâu Hoàng Thượng, hạ thần chỉ xin chữ Phúc thôi!”...
Trong cuộc sống hàng ngày, chữ Phúc (còn gọi là Phước) được coi là biểu trưng của sự may mắn, vui vẻ, sung sướng và hạnh phúc. Người xưa coi chữ Phúc là chữ Thánh Hiền, chữ của Thần, có nội hàm rất uyên thâm....
Tôi mê Cờ quốc tế và hiển nhiên tôi thần tượng ông Paul Morphy, người được coi là “Pê-lê của cờ vua”. Đáng buồn là đối thủ đã biến ông thành đối địch. Nó giết ông ngoài trận đấu bằng cách lẩn tránh và thóa mạ....
Đến một miền đất mới Các vị sư xây chùa Đất, gạch đã được mua Họ làm quên sớm tối. Một chú tiểu được giao Xây nguyên bức tường gạch...
Người ta thoát chốn thị thành, Về quê ăn Tết, bon nhanh đường về. Mình thì đang ở dưới quê, Ăn xong, ngủ dậy, ra hè ngắm sao.Ở thành chẳng thấy sao nào,Về quê chi chít, ngàn sao ngập tràn.Cuồn cuộn sao, sáng sông Ngân,Thương cho Chức Nữ đợi ngần ấy năm......
Người xưa dạy rằng: Con người cần hành thiện, tích Đức. Đức là những phẩm cách tốt đẹp của con người. Thiện mỹ, chính đại quang minh, trong sáng. Có Đức mặc sức mà ăn. Mất Đức là mất tất cả. Chữ Đức trong tiếng Trung có chứa đựng thiên cơ vạn cổ, nhìn vào Đức có thể thấy được quá khứ, hiện tại và......
Ít nhất là trên 2500 năm, khi Thích Ca Mâu Ni hạ thế độ nhân, loài người đã một thời tỉnh Mê biết rằng có những sinh mệnh cao tầng đang bảo hộ họ. Thậm chí, đức Phật Thích Ca còn hé lộ cho chúng ta biết rằng Ngài khác chúng ta có một chữ Mê và Tỉnh mà thôi....
Mỗi lần đến Tết, ta lại nghĩ: vậy là lại thêm 1 tuổi. Cùng với sinh nhật, mỗi năm 2 lần ta lại chẹp miệng thế. Cũng phải, Tết, thay vì nghĩ đã hết một năm, ta hay nghĩ về một sự bắt đầu mới hơn....
Ta lùi lại một thời, tuổi thơ nhớn nhác Cùng dầm mưa lem luốc bùn quê Ta lùi lại trên những dòng sông lạc Bến sông nào là chẳng phải bến Mê?...
Quang Trung đứng khuất trong rừng thông núi Quyết xanh cây Vòi vọi ngóng Nguyễn Du đi từng bước nặng nề, bơ vơ trên bãi cát dài nóng bỏng Gió Lào xé tiếng thông xanh thành ngàn vạn mũi tên xỉn màu, đỏ thẫm...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!