- Sáng tác mới
Hoa Sưa lại trắng muốt đường xưa Tà áo nhẹ bay gió cứ đùa Hở mảng trời Xuân lung liếng quá Thôi đành nhắm mắt kẻo giời mưa...
Trong gương chợt bất thình lình xuất hiện một lão nom kinh cả người hàm răng chưa nói đã cười môi thì cong tớn mắt thời nheo nheo...
Có nhà thơ gọi đất nước ta là "Đất nước hình tia chớp", nơi đây đầy giông tố. Mẹ Âu Cơ đã chọn dải đất đó, dải đất hình tia chớp, và chọn đúng vùng "Tâm bão" để sinh ra con Lạc cháu Hồng....
Ba người cùng lúc tỏ tình trái tim tôi đập rối tinh rối bời Sao không chỉ là một thôi Để cho tôi được là tôi vẹn tròn? Thôi đành chọn nỗi cô đơn!...
Nguyễn Trãi khép phòng văn, Rì rào mưa rắc gió. Gió rắc tím hoa xoan, Quốc khắc khoải kêu hè... Nguyễn Du mở cửa thư trai, Nhìn lửa lựu lập lòe. Nắng lóa trăng thanh, Bỏng rộp dấu chân ai?...
Đừng cố để lấy được gì Vốn đâu có gì để lấy nên định lấy gì đây Cũng đừng nói đã mất gì Vốn cũng đâu có gì để mất, nên có gì mà mất đâu Đừng nói tôi đã làm gì Bởi vốn dĩ làm gì có "Tôi", ai làm ra "Tôi" chăng...
Đã gần đến tết, năm nay đã là năm thứ 5, Hoan xa nhà. Cứ mỗi độ tết đến xuân về, lòng anh lại bộn bề bao nhiêu nỗi nhớ nhà. Chiều nay nhận được thư, thì ra, mấy lá thư trước, gia đình gửi vào đều thất lạc....
Chiều xưa nơi bến sông này Đò đi trời bỗng đen mây mịt mùng Đò chiều ngược sóng lên rừng Cho sào lẻ bạn đợi mong thuyền về...
Trong đội ngũ các nhà văn mang tên “Nhóm Búp” Nguyễn Diệu Liên là lứa “em Út” của “Lớp đào tạo bồi dưỡng các em thiếu nhi có năng khiếu sáng tác Văn học của Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình, những năm 1976 - 1990”....
Bất chợt, gió bấc về. Lá cây bàng trước cổng trường cấp ba Lê Hồng Phong Nam Định từ vàng chuyển màu đỏ sậm, lúc rời cành lá đã héo khô, cuộn lại lăn trên mặt đất khô rang xao xác....
Hoa đã nở sao người không đến hái? Lại mang về mấy trái sầu riêng Thôi đành vậy! Sao sầu chung được nữa? Mắt dẫu có buồn hoa vẫn cứ tỏa hương....
Nàng Thu nỡ bỏ đi rồi Mà chưa kịp thốt nửa lời từ ly Hay là Thu dỗi hờn chi... Nên em chẳng nói câu gì với ta.. Rặng quỳ vàng rực hôm qua...
Mỗi lần thầm nhắc Khau Vai Hình như trong nỗi niềm ai cũng từng. Tiếng khèn vấp đá ngập ngừng Cuộc tình nào phủ xanh rừng, rừng ơi?...
Chuyển nhà Xộc xệch đống đồ cũ bỏ Thói quen xưa nhặt tấm gương, soi Chao ôi! Mắt, vết chân chim nứt xé cuối đuôi cằm chớm xệ, má bắt đầu ngoặc kép,...
Đọc bài thơ “Hoa Đã Nở Sao Người Không Đến Hái” trong tập thơ Nỗi nhớ nghiêng của Nguyễn Diệu Liên, tôi cảm nhận được: Ở nơi ấy một tình yêu trắng trong thuần khiết; Nơi tình yêu sống mãi lung linh....
Tôi không thực sự quen biết Diệu Liên, có chăng chỉ vài lần thoảng qua nhau tại những sự kiện do “Nhà Búp” tổ chức. Ấy vậy mà khi đọc bản thảo tập thơ “Nỗi nhớ nghiêng” của Diệu Liên thì không hiểu sao lại...
Trong đội ngũ các nhà văn mang tên “Nhóm Búp” Nguyễn Diệu Liên là lứa “em Út” của “Lớp đào tạo bồi dưỡng các em thiếu nhi có năng khiếu sáng tác Văn học của Hội Văn học Nghệ thuật Thái Bình, những năm 1976 - 1990”....
Cũng vào những ngày này mười năm về trước Nhạc sĩ Nguyễn Nam qua đời. Mùa Đông năm nay đến lượt Nhạc sĩ Phú Quang cũng ra đi....
Đợi trăng nhìn thủng cánh diều Trời mưa nhỏ giọt trăng chiều trôi nhanh Ngửa bàn tay ướt trăng thanh Một bàn tay vỗ sao thành tiếng kêu!...
Anh chưa bao giờ thấy tiếc Cả đời gắn bó bên em Năm tháng qua rất bình yên Anh cảm ơn em nhiều lắm Không trách anh sao về chậm Đưa đón con chẳng đúng giờ Nghề y là như thế đó...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!