- Sáng tác mới
Tiền đưa cho chùa, đền vẫn gọi là tiền công đức, ý là hành vi đó tạo công đức. Đã làm việc thiện thì nên vô tư, không cầu báo đáp, cho đi mà gọi là "công đức" thì đã dính tâm truy cầu rồi....
Nếu không tình cờ đọc được bài Mã thơ Bùi Việt Phương của PGS.TS Phùng Gia Thế trên Facebook, chắc tôi còn tiếp tục chịu thiệt thòi dài dài bởi không hiểu vì sao những bài thơ hay như thế mà không chịu đến với một người yêu thơ, “thuộc thơ bạn hơn cả thơ mình” như tôi....
Đức Phật Thích Ca đã từng giảng số thế giới có trong vũ trụ này nhiều hơn tất cả số hạt cát trên thế gian cộng lại. Có thuyết thì ghi là Phật chỉ so sánh với số cát sông Hằng (Hằng hà sa số) thôi....
Nếu xét một cách tinh tường mà nói, thì thiện có chân có giả, có ngay thẳng có khuất khúc, có âm dương, có phải hay chẳng phải, có thiên lệch hay chính đáng, có đầy có vơi, có tiểu có đại, có dễ hay khó, đều cần bàn luận rõ ràng....
Có người nói “Thứ gì không mua được bằng tiền thì mua được bằng… rất nhiều tiền”. Nhưng một lúc nào đó trong cuộc đời, người đó sẽ hiểu ra câu nói trên không đúng....
Anh trở về với tháng Ba Tây Nguyên Để lại đằng sau hoa xoan rắc bụi Mái ngói rêu xanh, mẹ già cặm cụi Vừa tiễn con đi đã nhẩm tính ngày về....
Đọc bài thơ “Hoa Đã Nở Sao Người Không Đến Hái” trong tập thơ Nỗi nhớ nghiêng của Nguyễn Diệu Liên, tôi cảm nhận được: Ở nơi ấy một tình yêu trắng trong thuần khiết; Nơi tình yêu sống mãi lung linh....
Mở đầu “Khúc Tâm du” là một bài thơ thi sĩ Trần Huyền Tâm viết tặng cho người bạn thưở học trò khi chị mới tròn 15 tuổi nhưng thật thú vị thay “Tôi muốn” lại trở thành tuyên ngôn nghệ thuật của nhà thơ ngay từ buổi đầu cầm bút...
Vào thời vua Minh Thế Tông, ở Giang Tây có một người làm nghề dạy học, họ Du, tên là Đô. Người này học rộng nhiều tài, năm 18 tuổi đã thi đỗ tú tài. Thấy nhà mình nghèo quá, anh bèn cùng với mấy người bạn cùng nhau mở lớp dạy học....
Nhớ ngày xưa thời sinh viên ngồi một mình say mê khúc: “Nắng có gầy bằng...” . Nhạc Trịnh mê hoặc như cánh bướm Trang Chu. Càng không giải mã được càng hát như để khoe bản sự của mình. Sau này, đi vào Đại Đạo, trở thành một lạp tử trong nó thì thấy những lời Lão Trang nghiêm túc phi thường, thực tế......
Tôi thấy tôi trong quán trọ trần gian Giá áo, túi cơm, quay cuồng, chật vật Khi chén rượu nồng, cà phê phiêu ngất Danh, lợi, tiền, tài, hỉ, nộ, sân, si....
Em là người đến từ hôm qua Nụ cười hồn nhiên trong trẻo quá Ta như tắm trong mát lành cơn mưa mùa hạ Trong rạo rực nồng nàn hoa lá mùa xuân....
Cửa khép lại, xe đi tiếp. Bầu không khí trong xe được phả mùi thơm từ nguyên liệu làm hương chứa trong túi tay nải ni cô vừa mang đi vẫn còn vương vấn mùi hương trầm gần gũi đặc trưng sắc thái Phật chùa. Giọng nói nhẹ nhàng, dáng người thanh nhã, khuôn mặt xinh tươi của ni cô như không có chủ ý gì......
Yêu thương và trân trọng nhưng buộc phải giết những người anh em của mình phải chăng đó chính là bi kịch của chúng ta, của cái thế giới đang dần trở nên bại hoại “trong thời đại chúng ta”? Cái thời đại mạt thế vì ích kỷ cùng cực mà máu lửa, chiến tranh, mưu mô ác độc và bẩn thỉu...
Một ngày, sư phụ gọi các đệ tử lại. Bởi dạo này thấy lũ đệ tử không bình thường, cứ hay kèn cựa nhau. Lòng chẳng đặng, nghĩ chắc phải tìm cách gì đó, thế rồi sư phụ hỏi bọn đệ tử lại hỏi: "Có chút bánh trong nồi, ba người ăn thì thiếu, nghìn người ăn thì thừa,...
Có người nói “Thứ gì không mua được bằng tiền thì mua được bằng… rất nhiều tiền”. Nhưng một lúc nào đó trong cuộc đời, người đó sẽ hiểu ra câu nói trên không đúng. Tiền có thể mua được hàng triệu chiếc đồng hồ nhưng không mua được một thứ, và đó là… Thời gian!...
Thời tuổi trẻ tôi đi lại nhiều nơi, ngược Bắc xuôi Nam miền ngược miền xuôi đủ cả nên cũng biết được nhiều địa danh, đi trên nhiều chuyến phà qua các con sông lắm. Tôi đã đi hết các bến phà trên quốc lộ 10 từ Thái Bình sang Hải Phòng tới tận phà Bính, rồi cả phà Rừng, phà Bãi Cháy ngoài Quảng Ninh....
Nhìn sâu vào nhân thế, thời thế, nhưng Văn Giá không đưa người đọc đến với những cảm xúc bi lụy mà ngòi bút của anh luôn hướng về sự sống. Ý thức về thời gian gắn với cái đẹp, khát vọng hướng tới cái đẹp đã đem đến cho anh một cái nhìn thật nhân văn về thân phận con người: Từ Sơn sen, Hạt gạo, Bé......
Cha tôi đã rời xa cõi tạm 7 năm. Biết bao biến cố cuộc đời trong gia đình tôi đã xảy ra trong thời gian đó. Vui và buồn! Được và mất! Thất bại và thành công! Tất cả đều đã qua để tôi nhận một điều giản dị: Tôi là người con hạnh phúc vì luôn được yêu thương, che chở bởi những Người Cha, Người Mẹ -......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!